Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 123 :

Ngày đăng: 16:20 19/04/20


Đêm đã khuya, ánh đèn vừa phải chiếu rọi xuống khuôn mặt của con

mèo say khướt Ninh Mẫn, lại càng khiến cô kiều diễm hơn. Cô đang lẩm bẩm quát mắng, câu cuối cùng lại đặc biệt không rõ, trực giác của Đông Đình Phong cho thấy câu này vô cùng quan trọng, hắn ghé sát tai vào nhưng

chỉ nghe rõ mấy chữ “kẻ lừa gạt”, không biết mấy chữ trước là cô đang

mắng ai.



Hắn đang buồn bực vì vẫn còn ai bị cô xếp vào “đám lừa gạt” ấy, hơn nữa, còn đặt ở vị trí quan trọng nhất.



Là bạn trai trước đây của cô sao?



Có thể.



“Này, mau tránh ra, đừng dựa vào tôi quá gần… anh bị điếc sao… Tôi đã trịnh trọng cảnh cáo anh rất nhiều lần rồi… Tránh ra…”



Cô đẩy mạnh hắn ra, vừa ngửi thấy mùi trên người hắn thì liền cho hắn cái bạt tai, may mà hắn ngửa về phía sau tránh được. Haizz, nha đầu này thật đúng là dã man.



Về phần con mèo say khướt đó, sau khi phát hiện mình tát trượt, liền

trườn xuống muốn tự đứng dậy nhưng đôi chân như mềm nhũn cả ra, đứng

không vững, rồi lại nhanh chóng ngã lại vào giường.



Hừ, rất thoải mái…



Hắn nhìn thấy không nhịn được cười, tất cả những phiền phức lúc trước ở bệnh viện liền tiêu tan.



Lúc này, cô vừa chống cằm, nhìn ngắm xung quanh, rất trẻ con tự gõ vào đầu mình một cái rồi lại xoa xoa, trong miệng lẩm bẩm:



“Ồ, mình tại sao lại quay về chỗ này?



Mình sao lại về chỗ này?



Mình nên đi… mình nên trốn…



Đúng, phải trốn thật xa… trốn xa tất cả những con người phiền phức…



Nhưng mình phải đi đâu?



Để mình nghĩ đã, chuyện này phải suy nghĩ kĩ càng… Đường đi phải rõ ràng, tiền cũng phải chuẩn bị tốt…



Ồ, tiền không thành vấn đề… Đông Đình Phong có tiền, mình sẽ lấy trộm mấy vạn tệ, con số nhỏ đó, anh ta sẽ không biết đâu…



Sau đó, mình sẽ chạy trốn…



Nhưng mình nên đi đâu? Suy nghĩ… suy nghĩ… aiya, vấn đề lớn là hộ chiếu…”



Cô cảm thấy đầu nặng trĩu, giống như đầu bị đổ trì vào trong vậy,

nặng như vậy căn bản không thể đỡ được. Cô để đầu xuống cái gối mềm mại

đó, nở nụ cười thoải mái, đẹp không tả nổi… và cũng thôi lẩm bẩm, yên

lặng nằm ở đó.



Giống như một bức tranh.



Đây là do tác hại của ngọn đèn sao?



Tại sao lại khiến cô đẹp hoàn hảo như vậy.



Đúng, đẹp, đến đến mức khiến tâm can Đông Đình Phong cứ nhảy lên, lông mày cũng nhíu chặt lại, bất giác hướng vào một điểm:



Nha đầu thối này, tại sao tự dưng lại muốn chạy?



Hắn bất giác phồng mồm thổi tóc, trừng mắt nhìn.



Càng trừng lên thì tim đập càng mạnh.



Bởi vì quá đẹp, bởi vì cô nam quả nữ, bởi vì bầu không khí này thật sự khiến con người ta có suy nghĩ bậy bạ…



Ga giường màu đỏ, bên trên có thêu loài hoa mẫu đơn trắng của người

Trung Quốc, cánh hoa nền nã, đóa hoa tinh xảo, trông rất sống động, nền

đỏ, hoa trắng, lá xanh, sự phối hợp màu sắc quá hoàn hảo.



Đúng, ga giường mới được thay hôm nay khiến căn phòng của hắn bỗng chốc có thêm vài phần tư tình mật ý.



Trước đây dì Lý có nhắc hắn, nói phòng hắn quá đơn giản, quá cứng nhắc, phu nhân đến sợ sẽ không thích.



Hắn suy nghĩ cũng thấy có lý, liền sai người đem đến mấy bộ trăn ga

gối đệm màu đỏ. Sau này, trong cuộc đời hắn sẽ có cô, căn phòng của bọn

họ đương nhiên phải theo sở thích của cô. Cô thích màu đỏ, trong phòng

sẽ lấy màu đỏ làm chủ đạo.



Lúc này, nhìn thấy cô nằm trên giường hắn, chiếc chăn màu đỏ che lấy

nét duyên dáng của cô, màu đen của tóc giống như phủ khắp giường, màu

trắng của da cũng lóe lên tầng tầng lớp lớp ánh sáng. Mẫu đơn trắng

thanh cao, mèo con say khướt mê hoặc chết người… Nếu như trên giường là

sắc xanh đen, thì nhất định sẽ không khiến cô mê hoặc như vậy.



Đông Đình Phong đứng nhìn, mí mắt giật giật mấy cái, liếm môi, đột

nhiên phát hiện: Màu đỏ chính xác khiến con người ta trào dâng cảm xúc

mãnh liệt, nhìn thôi cũng khiến miệng khô lưỡi nóng…



Đúng, giây phút này hắn cảm thấy có một luồng khí nóng hừng hực từ

dưới ngực xông lên, gấp gáp vô cùng, tim hắn cũng đập nhanh hơn, “thình

thịch, thình thịch”…



Hắn nhịn không được, suy nghĩ có phải do nhiệt độ của lò sưởi quá cao không? Sao vô duyên vô cớ dì Lý lại để cao như vậy?



Hay là vừa nãy bế cô quá mệt, nên lúc này trán mới ướt đẫm mồ hôi!



Hắn xoay người đi vào nhà tắm, dùng nước lạnh vã vào mặt, ngầng đầu,

nhìn thấy khóe môi mình đang cong lên, bởi vì hắn đang cười chính mình,

chỉ một người con gái sao lại khiến tâm trạng hắn thất thường như vậy…



Đây đâu phải tại hệ thống lò sưởi, càng không thể vì bế cô quá mệt,

người con gái đó nhẹ như vậy, chưa đến 50 kg, làm sao có thể khiến hắn

cảm thấy mệt!



Lúc vã nước vào mặt, trong lòng hắn hiểu: đó là dục vọng bản thân…



Hóa ra hắn không phải không có nhu cầu, mà là chưa gặp được người đó…



Một khi gặp rồi, cái khát khao đó lại tự nhiên trỗi dậy…



Lúc quay lại, người trên giường không thấy đâu, cửa phòng cũng bị mở, giầy cô còn ở đây, nhưng người đâu?



Hắn chạy ra ngoài tìm, nghe thấy chỗ tủ rượu phát ra tiếng động.


Cho nên, hôm nay, theo bản năng cô lại xây cho mình một bức tường ngăn cách giữa cô và hắn…



Trong lòng hắn cảm thấy day dứt, nhẹ nhàng nói:



“Tình yêu có hình dạng thế nào, anh cũng không biết, trên đời có ngàn ngàn vạn ngạn người, ngàn ngàn vạn vạn người đó lại có những cách yêu

khác nhau.



Có lẽ con người từ xưa đến nay luôn dùng văn học để tô vẽ làm duy mỹ

sự vật, sự việc lên, nhưng có một điểm có thể khẳng định, một người đàn

ông và một người con gái, chỉ cần em thích anh, anh thích em, em quan

tâm anh, anh quan tâm em, em bao dung cho anh, anh bao dung cho em, em

tin tưởng anh, anh tin tưởng em, không cần bất cứ điều gì oanh oanh liệt liệt, hay những việc kinh thiên động địa, nhưng chỉ cần khi gặp khó

khăn, gian khổ, bất kể lớn hay nhỏ, có thể cùng nhau bước tới, tình cảm

đó dù cho không mang danh nghĩa tình yêu, nhưng nó tuyệt đối là một loại tình cảm chân thật nhất trên đời

này…



Ninh Ninh, anh không phải anh ta. Cho nên, em không cần phải sợ!”



Những lời tràn đầy tình ý quanh quẩn khắp căn phòng.



Cô yên lặng nghe hết, chăm chú nhìn, con ngươi có chút chần chừ, mê man, liếc nhìn hắn, nhẹ nhàng hỏi lại:



“Vậy sao? Vậy sao? Anh thật sự đáng tin sao? Anh cơ bản không biết,

mấy ngày này, tôi sống rất mệt mỏi… Tôi… tôi mệt đến mức không chống cự

được nữa rồi…”



Đáy mắt hiện rõ nét mệt mỏi, nước mắt lăn xuống, dáng vẻ đau khổ đáng thương như vậy khiến tim hắn nhói đau.



“Anh biết em rất mệt, vậy hãy dừng lại, dựa vào anh nghỉ một chút…

Tin anh một lần, từ từ hòa nhập vào cuộc sống của anh, em sẽ có những

thu hoạch mới. Một ông xã đẹp trai, một cậu con trai đẹp trai, sau này,

nhất định sẽ có một tiểu công chúa xinh đẹp… Chúng ta sẽ cùng nhau xây

dựng một tổ ấm hạnh phúc.”



Ánh đèn trong phòng rất dịu dàng, khuôn mặt người đàn ông cũng rất

dịu dàng, giọng nói của hắn lại càng mang theo mị lực hấp dẫn khiến cô

không rõ đó là mơ hay là thật.



Nhưng viễn cảnh của hắn vẽ ra quả thật quá đẹp.



Giây phút này, trong lòng cô cực kỳ rõ, cô và Hoắc Khải Hàng tuyệt

đối không thể quay lại với nhau, tương lai, hắn sẽ có vợ và gia đình của hắn, còn cô có phải chính là tảng đá cản đường đi của hắn không?



Cô chớp mắt, không nghĩ nhiều nữa, hung hăng hôn xuống, cắn lấy cánh

môi đẹp đẽ đó, cảm giác mềm mại khiến cô run lên, sau đó, không hề do dự thăm dò khoang miệng hắn.



Đông Đình Phong lúc này đang ngây người.



Đây rốt cuộc là chuyện gì?



Đại não hắn như tê liệt, chỉ biết có một cơ thể mềm mại xụi lơ trên

ngực hắn, giống như xuân thủy, chỉ biết trong khoang mũi toàn một mùi

rượu, còn có mùi hoa Freesia ngây ngất đang trêu đùa hắn.



Không hề né tránh, hắn hít một hơi thật sâu, vừa cảm giác được nữ

nhân đang chiếm lấy tiện nghi của mình, vừa từng chút từng chút ôm chặt

lấy cô.



Sau khi gặp cô, hắn mới phát hiện, nữ nhân mềm mại có thể ăn mòn ý chí của hắn.



Hắn chưa bao giờ chú ý đến mấy thứ dục vọng sinh lý của con người,

nhiều năm như vậy, với thực lực của hắn, chỉ cần hắn đồng ý, người phụ

nữ nào mà hắn không chiếm được?



Nhưng hắn chưa bao giờ buông thả bản thân.



Lời hứa của hắn và Kiều Sâm năm đó, hắn vẫn luôn thực hiện.



Hắn luôn cảm thấy cuộc đời dài như vậy, chắc chắn sẽ gặp được người

mình yêu. Nếu như trong đoạn đường này cứ phóng đãng làm càn, tương lai, làm sao có thể đối mặt được với người phụ nữ mình yêu?



Cho nên anh vẫn luôn giữ ranh giới cuối cùng của mình đợi đến khi gặp được người đó.



Bây giờ hắn đã gặp được, dục vọng bây lâu nay bị giam cầm giống như đã phá được phong ấn, dễ dàng bị cô kích thích.



“Ninh Ninh…”



Vừa hôn xong, hắn đẩy nhẹ cô ra, khàn giọng gọi một tiếng, cảm giác

cả người đều bị thiêu cháy, lại thêm những tiếng kêu đó, chỉ sợ hắn

không thể kìm được.



Còn mặt cô đỏ ủng lên, mái tóc xõa xuống, cánh môi đỏ hồng, cặp mắt quyến rũ.



Haizz, đây là muốn mê hoặc hắn sao?



Hắn muốn từ bỏ, để hai người cùng yên tĩnh một chút, hiện giờ cô đang say rượu, hắn không muốn sau này bị cô nói là lợi dụng lúc người khác

không tỉnh táo mà làm bừa. Nhưng hai tay vừa thả lòng, cô liền ngã

xuống, hắn không thể làm gì khác liền vội vàng nâng cô lên, kết quả bị

cô đè xuống giường… Áo bị giật ra, bàn tay cô dính lấy da thịt hắn, làm

loạn lung tung, khiến hắn run ~ rẩy…



Lúc sau, tay cô lại ôm lấy cổ hắn, hôn một cái, rồi lại in dấu, một luồng khí xông lên công thành chiếm đất, khí thế mạnh mẽ…



Đây là lần đầu tiên hắn bị con gái cưỡng hôn, hôn đến mức không chịu nổi.



Hắn nên làm thế nào?



Đẩy ra?



Hay tiếp tục?



Vừa hôn đã khiến tâm chí hắn loạn hết cả lên.



Lúc chiếc áo rơi xuống, hắn đổi thế bị động thành chủ động, ôm lấy cơ thể vẫn còn hằn lại những vết thương, chậm rãi rút ngắn cự ly, lúc cả

hai hòa vào một, hắn ghé sát tai cô nhắc nhở:



“Ngày mai, không được phép hối hận… Đời này, em chỉ có thể làm Đông phu nhân, nghe rõ chưa?”



Đáy mắt cô lộ vẻ mê mị, cánh tay trắng nõn ôm lấy cổ hắn, tầng tầng

lớp lớp mồ hôi lộ trên trán cô, dưới ánh sáng dịu nhẹ của chiếc đèn, hắn chăm chú nhìn, đem toàn bộ cơ thể mĩ miều đó ôm trọn vào lòng, nhất

định giữ lấy, không chút khách khí…