Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 124 :

Ngày đăng: 16:20 19/04/20


Trời sáng, theo thói quen hàng ngày, Ninh Mẫn dần tỉnh giấc, cảm

giác đầu tiên lúc này chính là toàn thân hình như không thoải mái, có

một loại cảm giác mệt mỏi lan khắp các kinh mạch, đầu đau, xương khớp

cũng đau, cơ thể bất lực, khẽ động thôi mà giống như sắp vỡ vụn.



Ninh Mẫn cau mày, mở mắt thì thấy một bộ chăn ga gối đệm toàn màu đỏ, chỗ gấp nếp của chiếc rèm màu xanh đen cửa phía nam mơ hồ có ánh nắng

xuyên qua. Trời ơi, chắc chẳng còn sớm sủa gì, cô nên dậy thôi.



Đợi một chút, đây là Vườn Tử Kinh sao?



Cô lại cẩn thận quan sát căn phòng một lần.



Đúng, không sai!



Vậy tại sao cô lại ở chỗ này?



Cô cau mày nhớ lại, đúng, cô đã uống rượu, uống với Kiều Sâm, hình

như hai người con nói chuyện rất nhiều, bởi vì cái bản tin, sau đó ư?



Cô giơ tay, bóp nhẹ mi tâm, đầu óc trì trệ, nhất thời không nhớ nổi cái gì!



A, xui xẻo rồi, cô rốt cuộc đã uống bao nhiêu sao đầu lại đau như vậy?



Hình như Kiều Sâm có khuyên cô…



Ồ… là chính cô muốn uống, đau lòng, khó chịu, không thoải mái, tóm

lại mọi thứ đều không thuận lợi… Muốn uống chút rượu để tự gây tê cho

bản thân…



Cách này có chút kém cỏi…



Tại sao cô lại bị người ta kích động thành ra như vậy?



Không thể phủ nhân, con người Hoắc Khải Hàng này có ảnh hưởng quá lớn với cô. Sau khi yêu người đó, lại muốn bỏ cả mạng sống vì hắn, và quãng thời gian đó thật sự rất đau khổ.



Vì thế cô khẽ thở dài một tiếng, trong lòng tự nhắc nhở mình: Đừng nhớ nữa, phải quên anh ta đi.



Cô vừa cử động liền trợn tròn mắt, cuối cùng cảm thấy có chỗ nào không đúng.



Tầm mắt cô rơi xuống cánh tay của mình, gắt gao nhìn vào, những đường cong vẫn đẹp như trước, làn da vẫn trắng như ngọc, nhưng trần trụi; lại nhìn bả vai của mình, bên trên tại sao lại có những lấm tấm xanh xanh

tím tím, và cũng trần trụi… Tâm tình cô trĩu xuống, vội vàng sờ cả

người, ngoại trừ chiếc áo ngực lùng bùng còn đâu tất cả đều trần trụi…

Kỳ lạ, áo ngủ cô đâu?



Đợi chút, cô hình như còn sờ thấy một vật trơn bóng khác…



Cô xoay người, lúc đối diện với khuôn mặt đang say ngủ đó, có gì đó

trong đầu vỡ ra, thật sự đã xảy ra những hình ảnh kích thích đó, khoảng

trống rỗng đó dần hiện về:



Cô được người đàn ông đó đưa về nhà, cô uống rượu của hắn ta, rồi

ngâm mình trong bồn tắm, trong lúc nửa mê nửa tình, cô đã nói rất nhiều

với hắn, sau đó, cô định thoát khỏi thân phận nguy hiểm này, nhưng bị

hắn kéo lại, cô lại hồ đồ rồi nói với hắn rất nhiều, rồi vừa khóc vừa

cười, nghi ngờ hắn, hắn làm cái gì đó khiến cô cảm động, rồi cô xông

tới, hôn lấy… Tình hình bắt đầu không thể khống chế được.



Đùng, cô khẳng định là cô động tay động chân trước, đồng thời, lúc

này cô có thể cảm nhận rõ nụ hôn đó… đã khiến máu trong người cô sôi

sục, khó tự kiềm chế được bản thân như thế nào, và còn muốn được cảm

nhận nhiều hơn.



Cuối cùng, cô bị “đánh chiếm”…



Lúc đó cô cảm thấy có một loại cảm giác vui sướng trào dâng, cô tận

lực điên cuồng dây dưa với hắn, giống như cố gắng hết sức muốn cùng hắn

hòa vào một…



Cho nên, lúc này, cô có thể cảm nhận được hậu quả, cảm giác khó chịu

trên cơ thể nhắc nhở cô, trận hoan hỉ đó là đã diễn ra, hơn nữa cô còn

là người khởi xướng…



Về phần người đàn ông đó, hiểu rõ ngọn ngành liền cho cô…



Khuôn mặt từng tấc từng tấc một đỏ bừng lên, nóng ran; đầu óc cũng tê dại, lảo đảo; trong lòng càng lúc càng loạn, càng hoảng… Nhìn người đàn ông bên cạnh, cô không dám thở mạnh, sợ làm ồn khiến hắn tỉnh, cô bây

giờ không còn mặt mũi gặp hắn.



Cô rõ ràng đã nhảy bổ vào người ta, ăn lấy ăn để…



Aiya, uống rượu quả thật là chuyện sai lầm, lúc uống thì vui vẻ, đến

lúc tỉnh lại, cô thật sự hận nỗi không thể tìm một chỗ tự chôn lấy mình…



Cô nản lòng…



Làm sao đây?



Đầu càng lúc càng đau.



Rón rén vén chăn lên, ngồi dậy muốn rời khỏi giường, nhân lúc người

đàn ông này còn chưa tỉnh tránh một chút để suy nghĩ, chuyện này nên

giải quyết thế nào?


không tự chủ liếc lên:



“Anh phải để tôi suy nghĩ đã. Bây giờ tôi không thể hứa hẹn điều gì…

Đông Đình Phong, trên người anh vẫn còn một đống rắc rối chưa giải quyết được… Hơn nữa, đừng gọi tôi là bà xã, bà xã của anh là Hàn Tịnh, không

phải tôi…”



“Nhưng trong lòng anh, em đã là bà xã của anh… Bà xã, em đang xấu hổ sao?”



Hắn xấu xa trêu đùa, cúi đầu cười, dáng vẻ của cô hiện tại thật sự rất tuyệt.



Cơ thể của hắn, cảm giác của hắn đều đã thức tỉnh, sau khi trải qua

quá trình như vậy, ham muốn có tiếp là chuyện tất nhiên. Người yêu đang ở trong lòng, tâm tình mà không loạn, đó mới chính là ngụy quân tử…



Cho nên cánh tay của hắn bắt đầu không an phận.



Nhẹ nhàng tiếp xúc, cô lại run lên, hoảng loạn:



“Này, không được phép quấy rối với tôi nữa…”



“Nhưng anh cảm thấy chúng ta phải luyện tập nhiều nhiều một chút, em

mới có thể xác định được, mới có thể hiểu rõ một chuyện, em là người đàn bà của anh… Trời cũng không phải quá muộn, chúng ta có thể diễn lại một lần nữa, khi nào em tỉnh táo hoàn toàn, em có thể nhớ rõ hơn…”



Hắn theo phái hành động, thoáng chốc ôm lấy cơ thể cô, cảm giác dây dưa da thịt khiến cô thất kinh:



“Đông… Đông Đình Phong…”



“Gọi Cẩn Chi…”



“Đông Đình Phong…”



Cô giận dữ gọi, chán nản thế nào lại trèo lên chiếc thuyền hải tặc này.



Hắn mỉn cười, nắm lấy cánh tay muốn đẩy hắn ra, mười ngón quấn lấy

nhau, đem chúng giữ chặt cánh tay cô, một nụ hôn xuống, ngăn lấy cái

miệng đang lải nhải đó mà dây dưa không dứt, cho đến khi cô mê loạn nhìn hắn tiến vào, còn cô chỉ có thể trơ mắt thấy mình bị chiếm lấy… Tùy ý

để người đàn ông này dẫn dắt cô lần nữa lĩnh hội sự hoan hỉ của nam nữ

là thế nào…



Sau đó, cô lại lần nữa ngủ say, còn hắn không buồn ngủ, nằm ôm cô,

hôn rồi lại hôn lên cánh môi hồng đó, khóe miệng cong lên, căn bản không muốn từ bỏ.



Hắn không phải kẻ ham dục, hắn có khả năng khống chế bản thân rất

tốt, nhưng cô lại khiến hắn mê mị, gần như không muốn dừng lại.



Đúng, hắn thích nhìn thấy cô bởi vì hắn mà lan tỏa nét quyến rũ ma

mị… Hóa ra, sự nhiệt tình của hắn chỉ có thể vì người phụ nữ khiến hắn

động lòng đó mà sôi nổi không từ…



Con người ta nói, đời người có được một tri kỉ chết không hối hận,

hắn muốn nói, đời người phải có được một người yêu, cuộc sống mới được

xem là viên mãn…



Cho dù chỉ đơn giản là sống chung, cũng có thể khiến người ta mê

luyến, huống hồ lại có thể yêu thương lẫn nhau, cùng nhau có những đứa

con của họ. Đúng, hiện tại, hắn rất mong chờ, trong bụng cô có thể đã có kết tinh của bọn họ, để bọn họ hoàn toàn có thể trở thành một. Từ này

về sau ở bên nhau, cả đời nhìn nhau không chán.



Hắn không biết hắn đã như vậy bao lâu rồi. Khi nhìn thấy điện thoại

dưới sàn reo lên, nhưng hắn lại lười nhận, không muốn động đậy.



Điện thoại lại reo lên rồi dừng lại, sau khi hắn hôn cô một cái, đi

lấy điện thoại, nhưng hắn không có xem luôn số gọi đến, mà muốn xem lại

đoạn phim tối qua, khóe miệng càng lúc càng cong lên, thực sự cũng không quay lại được bao nhiêu, chỉ gần 1 phút, điện thoại vì hết pin nên tự

động tắt, có chút đáng tiếc, không có ghi lại được toàn bộ quá trình…



Nhưng hắn vẫn không nhịn được cười, nếu không có 1 phút này, không

chừng cô sẽ phủ nhận là do hắn làm, nhưng có 1 phút này lại khiến cô

đuối lý, không nói được gì…



Hừ, hắn cúi đầu cắn một cái nhẹ vào khuôn mặt thanh tú đó:



“Em nha, đừng mong có thể vứt bỏ quan hệ với anh…”



Cô cau mày, dụi dụi vào chăn.



Hắn cười rồi hôn lên tóc cô, xuống giường, khoác chiếc áo ngủ lên,

nhẹ nhàng đi ra ngoài. Giờ đã là buổi trưa, ngoài trời mặt trời đã lên

rất cao, hắn xem nhật ký cuộc gọi thì ngẩn ra, hắn nhấn nút gọi lại:



“Kiều Sâm, nếu cậu có nghi vấn gì, tối nay hãy đến Vườn Tử Kinh, tôi sẽ cho cậu một lời giải thích thỏa đáng…”



“Chính xác cậu phải giải thích cho tôi, nhưng chuyện này chúng ta sẽ bàn sau, hiện tại cậu phải lập tức đến bệnh viện!”



Ngữ khí cực kỳ nghiêm túc.



Đông Đình Phong ngồi xuống sô pha, xoay cổ, che miệng, cánh môi bị nha đầu kia cắn có chút đau:



“Sao vậy?”



“Thường Hoan vừa chết trên giường bệnh, hung thủ là mẹ cậu, Hà Cúc Hoa!”