Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 125 :

Ngày đăng: 16:20 19/04/20


Cổ nhân nói đâu có sai, tửu sắc, lầm người.



Quả nhiên là vậy!



Xem xem, lần này cô thật sự bị tửu sắc hại cho thê thảm rồi.



Rượu làm mất đi tính nguyên tắc của cô, nam nhân mê loạn tâm trí cô.



Lần nữa tỉnh dậy, cái bụng đói kêu lên “òng ọc”, nhìn đồng hồ, 6 giờ, không phải 6 giờ tối mà là 6 giờ sáng. Đây cũng có nghĩa là cô đã không ăn liền 3 bữa, từ lúc uống rượu say, 24 tiếng đồng hồ sau, cô toàn nằm

trên giường.



Ninh Mẫn đập thẳng vào trán, ngất sao, rốt cuộc tối qua hắn đã dày vò cô bao lâu, sao lại khiến cô mệt giống như lợn chết vậy, rồi ngủ liền

mười mấy tiếng đồng hồ, ngay cả lúc nào hắn rời đi cũng không biết.



Đúng rồi, hình như tối qua hắn không ngủ, chỗ bên cạnh rất lạnh.



Ngày đầu tiên cùng cô dây dưa xong, hắn không gọi cô dậy ăn gì, mà đêm cũng không quay về sao?



Rất được!



Trong lòng cô có chút bất mãn, nhưng vẫn lết cái thân xác mệt mỏi đi

vào phòng tắm. Nhưng, tắm thế nào cũng không cọ sạch được nhưng dấu vết

hắn in trên người cô.



Nhìn vào gương, cô thấy cả người mình toàn những dấu tích nam nhân đó để lại, những cảnh ân ái, thân mật tự nhiên hiện về.



Mặt đỏ!



Cô cắn môi, vội vàng lau sạch nước trên người, mặc lên chiếc váy len

dài, muốn chạy xuống tìm cái gì ăn, bụng của cô bị đói chết rồi.



Lúc đi xuống, cơ thể rất mỏi, chân cũng mềm nhũn, giống như bông hoa

bị dẫm nát, đây chính là hậu quả đáng buồn của việc sau khi say rượu còn buông thả dục vọng quá độ…



Đông Đình Phong…



Trong lòng cô cắn chặt cái tên này, có chút không cam… Hận chính mình tại sao có thể hồ đồ làm người phụ nữ của tên hỗn đản đó…



Sau khi tỉnh lại, cô rất muốn đập đầu vào tường.



“Phu nhân, phu nhân tỉnh rồi. Cả ngày không ăn gì chắc phu nhân đói

lắm… Ha, cô đúng thật là có khiếu ngủ… Tiên sinh mấy lần gọi điện hỏi

tôi phu nhân tỉnh chưa, còn đặc biệt dặn dò, nếu phu nhân không tự tỉnh

thì đừng làm phiền…”



Dì Lý dậy rất sớm, đang quét dọn dưới nhà nhìn thấy cô xuống liền vội vàng ra đón, nhìn cô một lúc lâu rồi tươi cười, đặc biệt là câu cuối

cùng, còn mang theo thâm ý.



Cô không chịu được lấy tay khéo cao cổ áo lên, nhưng dấu hôn bên tai

đó cũng không biết có thể giấu được không, thật mất mặt quá…



“Ừ, đã lâu không ngủ như vậy…”



Suốt 4 tháng nay, cô chưa bao giờ ngủ giấc sâu như vậy? Những lo lắng mỗi ngày một tăng, hôm qua cô thật sự bị mệt.



Đáng ghét.



Trên mặt có chút ửng đỏ.



Dì Lý lại cười, sao có thể không nhìn thấy chứ. Đông tiên sinh ngủ

đến gần 12 giờ mới dậy, đây là chuyện chưa từng xảy ra, sau đó lại dặn

dò như vậy, bà là người từng trải, sao có thể không hiểu nguyên nhân bên trong.



“Đến đây! Ngồi xuống đi, tôi sẽ dặn đầu bếp bưng đồ ăn lên. Lúc nãy,

tiên sinh có gọi điện thoại về, nhắc nhở phu nhân có thể tỉnh, giục đầu

bếp làm cái gì đó ngon ngon cho cô, sợ cô tỉnh dậy ăn không ngon miệng.

Phu nhân, tiên sinh đối với cô thật tốt. Cậu ấy không ở đây, nhưng tâm

tư hoàn toàn đặt ở chỗ này.”



Nói rất hay ai cũng thích nghe, Ninh Mẫn nghe xong, mặc dù có chút ngại, nhưng trong lòng vẫn thấy vui, đồng thời cũng hơi buồn.



“Anh ta… đi đâu rồi?”



Ngồi trên bàn ăn, đối diện với những món ăn thơm nức, cô hỏi.



“Hình như là bệnh viện có chuyện… Hôm qua, lúc tiên sinh xuống nhà,

tôi có nghe thấy cậu ấy và người ta nói chuyện điện thoại, sau đó còn

dặn dò tôi ở chỗ này chăm sóc cô, cậu ấy có chút việc, nói nếu cô tỉnh

dậy, nói cô gọi điện cho cậu ấy. Sau đó vội vàng đi… chưa hề quay lại…

Phu nhân, Đông viên bên đó có người nhập viện sao?”



Dì Lý cảm thấy mình hình như đã nói sai gì đó, khuôn mặt phu nhân đang cười ấm áp bỗng cứng đờ.



Điện thoại vừa gọi điến, anh ta liền chạy đi, đây là ý gì?



Cô sờ lên cơ thể không thoải mái đó, ăn một miếng cháo, nhưng đột

nhiên cảm thấy rất khó nuốt, không trả lời, chỉ lãnh đạm nói một câu:



“Dì ra ngoài đi! Tôi muốn yên tĩnh một mình!”



“Vâng, vậy có chuyện gì cứ gọi tôi!”
Nói xong, tín hiệu bị cắt, chỉ còn tiếng tút tút.



Đông Đình Phong trả lại điện thoại cho Ninh Mẫn, không nói lời nào liền lôi cô lên lầu.



Đến lúc vào phòng, hắn từ tủ quần áo lôi ra một chiếc áo khoác ngoài

nhét vào tay cô, lúc này mới thở dài một tiếng, nắm lấy vai cô nói:



“A Ninh, anh biết lúc nay em đang rất mệt, hôm trước uống nhiều như

vậy… sau đó chúng ta lại dây dưa rất lâu, vốn là anh muốn để em ở nhà

nghỉ ngơi, nhưng hiện tại xem ra không ổn. Chúng ta phải cùng đi… Anh

không thể để mẹ xảy ra chuyện. A Ninh, anh nợ mẹ quá nhiều. Không có ân

sinh nhưng có ân dưỡng dục, em hiểu không?”



“Tôi không sao, ngủ lâu như vậy đã tỉnh ngủ. Nên cùng anh đi…”



Cô nói.



Nét mặt chăm chú đó của Đông Đình Phong vì câu nói này đột nhiên nở

nụ cười, hắn xoa đầu cô, cảm giác trơn bóng, dễ dàng có thể khiến hắn

bình tĩnh hơn.



Ngữ khí của hắn cũng bởi vậy mà chậm lại:



“Xem ra, A Ninh của anh bây giờ đã bắt đầu trở thành cháu dâu của Đông gia rồi!”



“Đông Đình Phong, anh đừng mặt dày như vậy được không?



Người này thật sự là, cho hắn 3 hộp thuốc nhuộm thôi hắn tưởng là cả xưởng nhuộm.



Hắn mỉm cười, nắm tay cô, rồi lén hôn trộm lên môi cô:



“Nhanh thay quần áo. Anh ra ngoài lấy chút đồ.”



Ninh Mẫn không để ý liền bị hắn chiếm tiện nghi, chỉ trừng mắt hỏi:



“Tạm thời có cần giấu ông nội không?”



“Sợ rằng không giấu được. Thôi Tán khẳng định sẽ gọi điện đến đó.

Ninh Ninh, đây là chuyện gia đình, không thể báo cảnh sát, cho nên lát

nữa, chúng ta chỉ có thể tùy cơ hành sự…”



Hắn vuốt nhẹ tóc cô, đáng muốn ra ngoài liền bị Ninh Mẫn kéo lại.



“Sao vậy?”



Đây hình như là lần đầu tiên cô chủ động kéo tay hắn.



Hắn hơi kinh ngạc một chút, nhưng rất vui vì cô đã chủ động tiếp xúc.



“Tôi muốn hỏi anh một chuyện!”



“Nói đi!”



“Anh không phải con trai Hà Cúc Hoa, vậy con trai bà ấy đâu? Đây chính là chuyện mấy hôm nay tôi vẫn suy nghĩ.



Ánh mắt Đông Đình Phong lóe lên, nhẹ nhàng nắm lấy vai cô:



“Tất cả chuyện này là bí mật gia tộc, em muốn biết chứng tỏ em đã thừa nhận quan hệ của chúng ta.”



Ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn trên cổ cô, chỗ này vẫn còn dấu hôn mờ mờ…



Người đàn ông này thật biết nhân cơ hội ép cô.



Cô cau mày, lập ức hỏi lại:



“Nếu anh không muốn cho tôi biết, vậy có phải muốn ăn xong chùi mép,

không có trách nhiệm với tôi? Hứ, tôi thấy, anh đối với tôi cũng chẳng

có chút thành ý gì… ư…”



Miệng lại lần nữa bị hơi thở nóng rát đó chặn lấy.



“Nếu như không phải thời gian bức bách, anh nhất định sẽ cho em thấy

rõ thành ý của anh… Ngoan, thay đồ đi, chuyện em muốn biết, sau này từ

từ anh sẽ lại nói cho em…”



Vừa hôn xong, hắn mỉm cười nhìn đáy mắt cô lộ nét e thẹn, giận dữ rất nữ tính, hắn thấy vậy tâm tình liền nhộn nhạo, nhịn không được lại hôn

vào trán cô mấy cái, nhẹ nhàng nói một câu.



Hắn rất vui, người con gái này cuối cùng đã đồng ý hòa nhập vào cuộc sống của hắn.



Bất kể là tốt hay xấu, hắn đều muốn cùng cô chia sẻ.



Cuộc sống tương lai sẽ vì có cô mà khiến người ta mong chời bước tiếp.



***



Chính vào sáng nay, Tổ điều tra án của Hách Quân (bạn thân của Hoắc

Khải Hàng) phát hiện một chuyện kỳ lạ: có một cô gái có tướng mạo giống

lột Ninh Sênh Ca.