Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 126 :

Ngày đăng: 16:20 19/04/20


Đến Ba Thành, Hách Quân liên tiếp mấy ngày liền điều tra vụ áo bãi phế thải đó, nhưng không có tiến triển gì.



12 giờ tối ngày 7 tháng 1, anh ta nhận được điện thoại của Hoắc Khải Hàng:



“Mạc Thần Chi vừa gọi điện tới, Mẫn Mẫn đã rơi vào tay hắn. Tôi đã tận mắt nhìn thấy.”



Anh ta nghe vậy liền ngây người:



“Sao có thể như vậy? Mạc Thần Chi không phải bị Mạc Trường Lâm nhốt

vào sao? Một người bị giam giữ sao có thể làm được chuyện đó? Tôi nghĩ

chắc là Mạc Trường Lâm cũng âm thầm đồng ý!”



“Ừ, tôi cũng nghĩ vậy!”



“Vậy hiện nay phải làm gì? Bãi phế thải không điều tra được gì?”



“Nhưng vẫn phải tra!”



Hoắc Khải Hàng nói: “Nhiệm vụ quan trọng nhất bây giờ là phải điều tra ra Mẫn Mẫn đang bị nhốt ở đâu. Là bị ai bắt đi.



Tôi nhận được điện thoại của Mẫn Mẫn vào đêm ngày 31 tháng 12, từ

điện thoại đó có thể xác định, lúc đó cục diện rất khốc liệt. Nhưng 7

ngày sau Mạc Thần Chi mới gọi điện cho tôi, đây có thể chứng minh một

chuyện, hắn ta cũng vừa mới bắt được người. Cũng có thể nói, lúc đó

khẳng định Mẫn Mẫn đã thoát khỏi tay của bọn chúng.



Tôi suy đoán, Mẫn Mẫn không có súng tự vệ, nếu muốn chạy thoát rất

khó, cho nên, cậu cho người điều tra khắp các hiệu thuốc, bệnh viện cách bãi phế thải đó 5km, xem có manh mối nào không.



Mấy ngày này tuyết lớn phong tỏa cả Đông Ngải Quốc. Nếu Mẫn Mẫn bị

thương, nhất định không thể rời khỏi Ba Thành. Mạc Thần Chi không đạt

được mục đích, khẳng định sẽ không dễ dàng từ bỏ, cho nên, cậu hãy ở lại Ba Thành, trong mấy ngày này nếu có bất cứ vụ tai nạn xe cộ hay cuộc đọ súng nào, lập tức điều tra đến cùng cho tôi.



Vốn là tôi muốn bay đến, nhưng ông nội vừa qua đời, nhất thời tôi

không thể rời khỏi, cho nên, chuyện này tôi chỉ có thể nhờ vào cậu.”



Hách Quân đồng ý, mấy ngày này, anh ta quan sát khắp các hiệu thuốc

lân cận bãi phế thải đó. Anh ta thấy, khả năng Ninh Sênh Ca vào bệnh

viện không lớn.



Ngày 8 tháng 1, có chút phát hiện mang tính đột phá:



Hách Quân tận mắt nhìn thấy con của một công nhân tháo dỡ bãi phế

thải cầm một chiếc điện thoại phiên bản giới hạn, nhưng đáng tiếc do bị

tuyết phủ, điện thoại đã bị hỏng, dấu vân tay trên màn hình cũng không

còn, ngay cả pin đã bị mất.



Sau khi cầm lấy chiếc điện thoại, anh ta có sai người điều tra chủ nhân của chiếc điện thoại này.



Đây là chiếc điện thoại phiên bản giới hạn, bình thường rất ít người

dùng, vì nó có công dụng nghe lén. Chỉ những người có thân phận đặc

biệt, hay địa vị không hề đơn giản mới có khả năng kinh tế để mua được.



Kết quả: Công ty điện thoại nói vì lý do bảo mật không tiết lộ bất cứ thông tin gì.



Bất đắc dĩ anh ta chỉ có thể gọi lại cho Hoắc Khải Hàng, Hoắc Khải Hàng nói:



“Tôi sẽ thương lượng với bọn họ. Đợi điện thoại của tôi!”



Nhưng cuối cùng kết quả lại là: Thông tin người dùng của chiếc điện

toại đã bị hủy toàn bộ, không điều tra ra bất cứ tư liệu gì về chủ nhân

của nó, và nhân viên giải mã của công ty nay hiện đã từ chức, nên tạm

thời không thể liên lạc được.



Manh mối này bị gián đoạn.



Mùng 9 đến mùng 10, Hách Quân vẫn luôn điều tra các vụ tai nạn giao thông cùng với vụ đánh nhau có vũ khí ở Ba Thanh.



Nhưng mấy vụ đánh nhau của đám xã hội đen nhiều vô số. Tai nại giao thông cũng không ít, không có gì đặc biệt.



Đến sáng 11, anh ta nhận được điện thoại:



“Đại ca, số 7 đường La Loan hôm đó có xảy ra tai nạn giao thông!”



“Có vấn dề gì?”



“Theo người dân quanh đó nói hôm đó có đọ súng. Có người bị bắt cóc.

Nhưng hôm đó chúng ta đến Trung tâm kiểm sát đường La Loan thì không
giận. Tên tiểu tử khốn nạn, vừa vào nhà đã gây phiền phức cho Đông gia.



“Anh ta là vì cái chết của Thường Hoan nên kích động, hơn nữa chuyện này xảy ra quá đột ngột…



Ông nội, ông đừng tức giận! Không ai là không có người mình yêu quý

cả? Hai mẹ con họ đã sống chung với nhau 30 năm, tình cảm cũng rất sâu

đậm, đổi lại là người khác thì cũng phản ứng như vậy. Nếu như cháu gặp

chuyện như thế, có lẽ cháu cũng sẽ kích động gây chuyện. Chúng ta nên

thông cảm một chút!



Ông nội, ông bớt giận. Giữ sức khỏe mới là quan trọng. Những chuyện khác cứ để cháu…



Ông yên tâm, chuyện này nhất định sẽ có thể giải quyết ổn thỏa.”



Đông Đình Phong đỡ lấy ông nội, nhẹ nhàng khuyên nhủ mấy câu, tinh

thần hắn vẫn rất bình tĩnh, có một loại cảm giác khiến người ta yên tâm. Đặc biệt là câu cuối cùng, lời nói giống như đảm bảo, khiến người nghe

có thể thả lỏng một chút.



Ninh Mẫn yên lặng nhìn người đàn ông của mình, vẻ mặt lo lắng khi nãy ở nhà sớm đã bị hắn giấu đi, trước mặt Đông Lục Phúc, hắn vẫn là Đông

đại thiếu tràn đầy tự tin như trước, như muốn nói rằng: Có Đông Cẩn Chi ở đây, trên đời này không có chuyện gì không thể giải quyết.



Nhưng trên thực tế, hắn không phải thần, đâu phải lúc nào cũng đè nén được cảm xúc, chỉ là hắn có hiếu, không muốn khiến ông nội lo lắng.



Đó là sực hấp dẫn đặc biệt của hắn!



“Ông, ông đừng nóng vội. Đông Tán sẽ không làm bừa đâu. Anh ta hiểu

rõ luật. Chuyện cả hai bên đều thiệt như vậy anh ta sẽ không làm. Nếu

hiện tại anh ta liên lạc với chúng ta, chính là có thể giải quyết được.”



Ninh Mẫn đi tới gọi một tiếng, rất ăn ý trấn an Đông Lục Phúc.



Lúc nãy trên đường đến đây, cô không có cơ hội nói chuyện với Đông

Đình Phong, hắn vừa lái xe, vừa gọi điện cho Trần Tụy, điện thoại không

lúc nào dứt, mặc dù cô vẫn chưa rõ nhân quả ra sao, nhưng với kinh

nghiệm của cô cho thấy, chỉ cần có đối thoại có thể thấy chuyện vẫn còn

giải quyết được.



Cô vừa nói xong, Đông Đình Phong liền mỉm cười với cô.



Còn Đông Lục Phúc ư, đầu tiên ông liếc nhìn Đông Đình Phong, nha đầu

này đột nhiên lại nói thay cho tên nhóc kia, thật là đáng mừng mà!



Sau đó, ông lại nhìn Hàn Tịnh mà buồn phiền: Nha đầu này từ khi gả

vào Đông gia, chưa bao giờ đến cúng bái ở Đông Lăng. Trước đây, rất

nhiều lần ông khuyên Cẩn Chi hãy dẫn cô đến cúng bái người cha trên danh nghĩa của hắn, nhưng hắn không chịu. Hôm nay, có chuyện gì xảy ra vậy?



Ngoài ra, ông càng ngày càng thấy nha đầu này nói chuyện rất có chiều sâu, rất biết quan sát.



Hơn nữa, hai đứa trẻ này còn liếc mắt đưa tình, có một loại cảm giác khác lạ giữa hai người.



“Chú Bách, chú ở lại bên ngoài đi, không có lệnh của tôi, không cho bất cứ ai đến gần Hoa Viên.”



Đông Đình Phong phân phó một câu, mặc cho ông nội đang đánh giá, hắn vẫn đỡ ông đi vào bên trong.



Chú Bách đồng ý, dẫn người canh giữ bên ngoài.



5 phút sau, ba người xuất hiện xuất trước mộ.



Ninh Mẫn nhìn thấy: Tay Hà Cúc Hoa bị trói, miệng bị dính chặt, má

trái bị sưng đỏ, trán có rất nhiều vết trầy xước, tóc xõa sợi, trông rất thảm hại, bà nằm nhoài trước mộ của Đông Diệu Hoa. Còn trước mộ, đặt

hai mâm đồ tế.



Thôi Tán ngồi trên bậc thứ hai, bên cạnh đặt một lon bia, vừa uống vừa quan sát bọn họ.



“Đông Tán, mày làm loạn đủ chưa? Cẩn Chi, nhanh đến đỡ mẹ cháu dậy…”



Lúc Đông Lục Phúc đến gần nhìn thấy con dâu mình đang bị đứa cháu bất hiếu làm ra bộ dạng như vậy, cặp lông mày trắng bạc tức run lên.



Đông Đình Phong buông Đông Lục Phúc ra, đi lại, muốn đỡ lấy Hà Cúc Hoa đang nằm cuộn tròn dưới đất hoảng sợ dậy.



Thôi Tán thoáng chốc đứng lên, đi đến phía trước, tay cầm khẩu M1900, đầu hướng về phía Đông Đình Phong, những mũi súng lại chĩa vào đầu Hà

Cúc Hoa:



“Không được động đậy, nếu dám tiến thêm một bước, ta sẽ bắn chết bà

ta, để mày cũng cảm nhận được cái cảm giác mất đi người thân là thế

nào…”