Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 127 :

Ngày đăng: 16:20 19/04/20


Toàn thân Thôi Tán đằng đằng sát khí khiến Đông Đình Phong lùi lại.



Ninh Mẫn mặc một chiếc áo khoác ngoài rộng màu ngà, quần tây, đi

boot, quanh cổ quấn một chiếc khăn tím, tóc dài xõa xuống, trông cô vô

cùng nhã nhặn, lịch sự. Cô nhìn thấy Đông Đình Phong đừng bước, rồi lại

đi đến đỡ lấy Đông Lục Phúc.



“Rốt cuộc mày muốn gì?”



Đông Lục Phúc cầm gậy hung hăng gõ xuống mặt đất mấy cái, tức giận. Đông gia làm sao lại sinh ra một tên nghịch tử như vậy.



Ninh Mẫn nhìn thấy, Đông Lục Phúc đang nghiêm mặt, sắc mặt tái nhợt, biểu cảm hung hãn, dáng vẻ u ám không kém Thôi Tán là mấy.



Mấy chục năm nay, Đông Lục Phúc sừng sững đứng trên thương trường, tự có thủ đoạn và năng lực của ông; còn Thôi Tán là một nhân vật mới nổi

trong giới luật sự, nếu anh ta tiếp tục cố gắng thì chắc chắn trong

tương lai sẽ là một đại thần trong giới luật sư, bởi vì trong người anh

ta chảy dòng máu của Đông gia: có năng lực, thủ đoạn đủ tàn nhẫn.



“Ông, đừng tức giận… Đừng để đứa cháu bất hiếu đó làm hại đến sức khỏe, không đáng đâu…”



Ninh Mẫn cúi đầu trấn an một chút.



Gió mang theo lời nói của cô thổi đến tai Thôi Tán khiến anh ta bất giác cười lạnh.



Đối với Hàn Tịnh hiện tại, anh ta cảm thấy vô cùng thất vọng. Anh ta

đối xử tốt với cô như vậy nhưng cô lại chưa bao giờ để ý đến anh ta.



Cô cảm thấy anh ta là đứa cháu bất hiếu sao?



Bởi vì anh ta bắt cóc người mang danh nghĩa “mẫu thân” này?



Nhưng đã bao giờ cô nghĩ tới anh ta, chính cái người mang danh mẫu

thân này, tối hôm qua đã tàn nhẫn bóp chết mẹ ruột của anh ta…



Thiếu nợ trả tiền, giết người đền mạng, đó là đạo lý hiển nhiên!



Anh ta làm sai sao?



Không, anh ta chưa bao giờ cảm thấy mình làm sai.



Ít nhất là anh ta chưa bóp cò bắt chết người phụ nữ này.



Anh ta đương nhiên không có ngu xuẩn như vậy, nổ súng giết người đó là kết quả tự chịu diệt vong.



Chuyện ngu xuẩn như vậy, anh ta sẽ không làm.



Nhưng người phụ nữ này là Đông phu nhân, Đông gia ở Ba Thành thế lực

quá mạnh, muốn bắt người phụ nữ này bị xử tội trước pháp luật, xem ra là chuyện không thể. Nếu như anh ta muốn giải quyết chuyện này bằng luật

pháp, cuối cùng, Hà Cúc Hoa có thể được thả ra. Vậy mẹ anh ta chết thật

oan uổng.



Đây là chuyện anh ta tuyệt đối không thể để nó sảy ra.



Cho nên, trước tiên, anh ta phải bắt lại Đông phu nhân này để “đòi lại công đạo”.



Ninh Mẫn cũng nhìn về phía anh ta, nhân vật tinh anh trong giới luật

này, nếu như không vì đau thương cực độ thì anh ta nhất định sẽ không

làm ra chuyện như vậy.



Ánh mắt họ chạm nhau: anh ta đối với cô thất vọng tràn trề, còn cô vẫn vô cùng bình tĩnh.



“Những người nên có mặt đều đã có mặt, nói đi, anh muốn giải quyết chuyện này thế nào?



Thôi Tán, nếu anh nổ súng, vậy đó không phải báo thù cho mẹ anh, mà

chính là tự cắt đứt con đường tiền đồ của anh. Tôi nghĩ, người thông

minh như anh, sẽ không làm loại chuyện thua thiệt như vậy.



Anh giữ người suốt mười mấy tiếng đồng hồ rồi không có bất cứ tin tức gì, không phải là muốn khiến Đông gia sốt ruột hay sao, như vậy anh mới có thể đòi được cái giá cao nhất.



Nếu đã như vậy, sao anh không đặt súng xuống, bình tĩnh cùng thương

thảo, làm ra dáng vẻ hung hăng, tàn độc như vậy, đây là anh muốn dọa ai?



Súng đạn không có mắt, nhỡ may sát thương đến ai thì tâm huyết của anh bấy lâu nay có phải bị uống phí không?”



Ngữ điệu mạnh mẽ không run sợ, vạch trần mục đích thật sự của Thôi

Tán, cũng lần nữa Thôi Tán thay đổi ấn tượng với cô: So với Hàn Tịnh

ngốc nghếch của 6 năm trước, cô hiện tại phản ứng nhanh nhẹ, suy nghĩ

thấu đáo, lại nắm rõ tâm lý của anh ta.



Đúng, làm sao anh ta lại sơ suất như vậy, cô gái này vốn là một sinh viên khoa luật, đã từng học qua môn tâm lý học phạm tội.



Anh ta bất giác cười lạnh, không ngờ lại có một ngày cô đối đầu với

anh ta, dùng sự hiểu biết đối với anh ta để phân tích tâm lý của anh ta.



“Em đã đoán ra, vậy tôi sẽ không nổ súng, nếu như các người cho tôi

quyền lợi hợp lý… Bằng không, tôi sẽ khiến các người phải hối hận.”



Anh ta nói, từng câu từng chữ tràn đầy uy hiếp và kiên quyết.



Lần này, anh ta hoàn toàn liều mình đặt cược.



Đông Đình Phong biết rõ hiện tại Thôi Tán đã đi vào bước đường cùng,

nếu muốn trong lúc này nói chuyện khác với anh ta, e rằng anh ta sẽ

chẳng có hứng thú nghe, hiện tại chỉ có thể thuận theo anh ta, trấn an

tâm tình anh ta mới là điều quan trọng nhất.



Vì vậy hắn gật đầu, lui về bên cạnh Đông Lục Phúc, liếc qua sắc mặt

cứng nhắc của ông nội, muốn để ông nội hắn thương thảo, như vậy sẽ uy

tín hơn, sẽ khiến Thôi Tán tin tưởng hơn.



“Ngươi có thể nói trước điều kiện của mình…”



Đông Lục Phúc nặng nề lên tiếng.



Hôm nay, gió rất lớn, Thôi Tán đứng ngược gió, chiếc áo khoác gió bập bùng, tay cũng bị gió thổi làm cho đông cứng.



Anh ta thu súng lại, suy nghĩ, đầu tiên lạnh lùng nhìn người phụ nữ

dưới mặt đất một cái, Hà Cúc Hoa cả mặt đầy những vết tím, nét mặt kinh

hãi, nhìn thấy ánh mắt của anh ta, trong sợ hãi mang theo sự căm hận,

bởi vì anh ta đã từng thưởng cho bà mấy cái bạt tai, mấy lần khiến bà

gần như ngạt thở, nhưng cuối cùng lại thả bà ra, khiến bà cảm nhận được

cảm giác giao chuyển giữa sự sống và cái chết.



Đúng, anh ta cố ý hành hạ bà, nhưng hành hạ như vậy căn bản không cách làm xóa sạch được nỗi đau của anh ta.



Sau đó, anh ta lại nhìn về phía bia mộ của Đông Diệu Hoa, liếc sang

bên mộ trống còn lại, nơi đây khung cảnh an tĩnh, đẹp đẽ, tuyệt đối là

một nơi an nghỉ tuyệt vời.



Ngay sau đó, anh ta cẩn thận nhìn phong cảnh xung quanh, sau đó bình tĩnh nói:



“Nguyện vọng lớn nhất của mẹ tôi chính là muốn trở thành phu nhân

thật sự của ba tôi. Điều kiện đầu tiên của tôi là, Hà Cúc Hoa phải viết

một bức thư nhận tội, sau đó, cút khỏi Đông gia, vị trí bên cạnh ba tôi

này phải là mẹ tôi. Tang lễ của mẹ tôi phải do Đông gia tổ chức, Đông

gia phải mở tiệc mời tất cả các bạn bè thân thiết, thay bà hoàn thành

nghi thức minh hôn (đám cưới ma)! Để bà chính thức trở thành dâu trưởng
Giây phút này, phản ứng của ba người đều nhanh như chớp.



Vừa cầm được súng trên tay, cô nhanh chóng tiếp cận kéo Hà Cúc Hoa ra ngoài, một lực khác kéo bà lại, đồng thời con dao sắt nhọn kề trên cổ

Hà Cúc Hoa, lạnh giọng gầm lên:



“Đông Đình Phong, đây là mày muốn mất cả chì lẫn chài sao? Rất tốt…”



Thôi Tán cười lạnh, lấy con dao đâm vào vai Hà Cúc Hoa khiến bà kêu lên thảm thiết, trên trán ướt đẫm mồ hôi.



Đông Đình Phong rùng mình, đành lùi lại phía sau, huyệt thái dương đột nhiên nhảy loạn lên, lớn giọng nói:



“Anh không thể làm bà ấy bị thương!”



“Đây hoàn toàn là do các người ép tao!”



Thôi Tán hung tợn trừng mắt về phía “Hàn Tịnh”:



“Rất tốt, Hàn Tịnh, lương tâm của em rốt cuộc đã bị chó ăn mất. Ném

súng qua đây. Tôi đếm từ một đến ba, nếu em không ném, tôi sẽ lại đâm

thêm một dao… Một… Hai…”



Đến tiếng thứ ba liền bị cắt ngang.



“Không thể, Thôi Tán, anh không làm bà ấy bị thương. Hà Cúc Hoa mới

là mẹ ruột thật sự của anh! Anh làm như vậy, sớm muộn anh sẽ hối hận…”



Ninh Mẫn quỳ một chân xuống đất, hai tay nắm súng nhắm chuẩn, nặng nề nói ra câu này, thanh âm vang rội, gào thét trong gió.



Câu này thật sự rất có tính bất ngờ còn hơn cả chuyện nghìn lẻ một đêm.



Nhưng phản ứng của Thôi Tán lại là một tiếng cười lạnh, và một câu châm chọc:



“Hàn Tịnh, lời nói dối của em quá vớ vẩn rồi!”



“Anh sai rồi, đây không phải vớ vẩn mà là sự thật!”



Đông Đình Phong nói thêm một câu nữa, càng khẳng định suy đoán của Ninh Mẫn là sự thật.



Đúng, nó chỉ là suy đoán của Ninh Mẫn, nhưng hiện tại đã hoàn toàn thành sự thật.



Ngạc nhiên không chỉ có cô mà còn có Đông Lục Phúc.



Ông trừng mắt nhìn, tim đập loạn xạ, miệng kêu lên:



“Đây… làm sao có thể? Làm sao có thể?”



Hà Cúc Hoa càng kinh hãi trừng hai mắt, căn bản không cách nào tin

được vào tai mình: Đứa con trai do chính mình nuôi lớn đang trước mặt bà mạnh mồm tuyên bố, kẻ đang ở phía sau đâm bà bị thương chính là con

trai bà.



Trên đời này còn có chuyện quỷ dị hơn sao?



Đầu óc bà mông lung, cuối cùng khẳng định đây chính là biện pháp mà con trai bà muốn Thôi Tán mê muội.



Về phần Thôi Tán, anh ta làm sao có thể tin được.



Anh ta vẫn cười lạnh:



“Mày muốn gạt ai? Đông Đình Phong, đây hoàn toàn là chuyện không thể.”



“Lời của tôi anh không tin, vậy anh cũng không tin về bản báo cáo xét nghiệm DNA sao?”



Đông Đình Phong rút ra một quyển văn án, trong tiếng gió gào thét, tờ giấy phát ra tiếng bập bùng:



“Đây là báo cáo xét nghiệm tôi sai người kiểm tra 4 năm trước, dùng

tóc của anh và của mẹ để so sánh, độ tương thích trong DNA đạt 99,999%,

kết luận cuối cùng là: mẹ con.



Đông Tán, anh nghe rõ chưa, anh căn bản không phải con Thường Hoan,

từ đầu đến cuối, Thường Hoan chỉ lợi dụng anh. Chỉ bởi vì anh là con

ruột của mẹ, bà ta coi anh như một nước cờ, cuối cùng muốn hai mẹ con

anh đấu một trận sống chết. Đây mới chính là mục đích thực sự của bà ta.



Có lẽ anh sẽ không tin, nhưng tất cả đều là sự thật.



Nếu không phải vì tờ giấy này xác định anh là con ruột của mẹ, anh cảm thấy tôi sẽ cho anh vào Đông gia sao?



Tôi nói cho anh biết, tuyệt đối không thể!



Nếu như anh thật sự là đứa con trai năm đó Thường Hoan âm thầm sinh

trộm ra. Ở Đông gia, chỉ cần còn Đông Đình Phong tôi, thì anh đừng hòng

có thể nhận tổ quy tông rồi làm tổn thương mẹ.



Hôm nay, sở dĩ dấu vân tay của anh có thể dễ dàng mở được cửa của

Đông Lăng, đến được trước mộ của ba, hoàn toàn là bởi vì máu trong người anh là huyết mạch của Đông Diệu Hoa và Hà Cúc Hoa.



Đông Tán, đây mới là nguyên nhân anh có thể được nhận tổ quy tông!”



Thôi Tán sống suốt 30 năm, làm luật sự 5 năm, xử lý không biết bao

nhiêu vụ án, những tin tức xấu trong giới quyền quý, anh ta nhìn nhiều

thành quen. Trên đời này không thiếu chuyện lạ gì. Nhưng anh ta chưa bao giờ nghĩ qua, có một ngày có người đứng trước mặt anh ta nói:



Người mẹ từ nhỏ anh ta luôn dựa vào, người thân luôn che chở cho mình không phải mẹ ruột mình; còn một người đàn bà mà mình hận đến thấu

xương thấu tủy lại chính là mẹ thật sự của mình.



Loại tình tiết li kì này chỉ thường xảy ra trong phim ảnh hay tiểu thuyết.



Thôi Tán cười khểnh, làm sao có thể tin lời nói dối nực cười đó, trên mặt anh ta lộ vẻ khinh thường, châm chọc nói:



“Ồ, vậy sao? Đây là anh đang nói với tôi, anh mới là con trai Thường

Hoan, 30 năm trước, hai người phụ nữ cùng sinh con sau đó bị ôm nhầm

sao? Cuối cùng tạo thành kết quả tôi là anh, anh là tôi.”



Ngữ khí đó vô cùng miệt thị, giống như đang nói: Đông Đình Phong, anh xem tôi là thằng ngốc sao?



Đông Đình Phong làm sao không nghe thấy ý châm chọc trong câu nói đó.



Chuyện bí mật này thật sự vẫn chưa đến lúc để công khai, nhưng trong

tình huống này, nếu hắn không nói ra, ai có thể biết Thôi Tán còn làm ra những hành động quá đáng nào?



Việc hắn phải làm tiếp theo đây chính là phải khiến Thôi Tán tiếp nhận sự thật này.



***



Cũng trong lúc đó, Hách Quân mang theo người từ Vườn Tử Kinh rời

khỏi, anh ta biết được một tin: Đông Đình Phong đích thân lái xe đến

Đông Lăng, còn mang theo phu nhân Hàn Tịnh.



“Quay lại, lập tức đến Đông Lăng!”



Hôm nay anh ta nhất định phải điều tra rõ chuyện này.



Có một loại trực giác mách bảo anh ta rằng: Hàn Tịnh chính là Ninh Mẫn bị thất lạc tung tích bấy lâu nay.



Nhưng đồng thời anh ta lại nghi hoặc: Nếu như Hàn Tịnh là Ninh Mẫn, vậy người phụ nữ Hoắc thiếu nhìn thấy trong video là ai?