Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 128 :

Ngày đăng: 16:21 19/04/20


Lúc 8 tuổi, Đông Đình Phong đã biết thân thế của mình, nhưng hắn

chưa bao giờ vì vậy mà tránh xa Hà Cúc Hoa, ngược lại, chính vì hiểu rõ

nội tình hắn lại càng hiếu kinh, càng thân thiết, những năm nay, hắn vẫn luôn dùng trái tim để cảm nhận tình thân quý báu này.



Tình yêu của ba mẹ, đó là thứ mà hắn không có được từ lúc sinh ra,

nhưng cậu mợ lại cho hắn thứ tình yêu đó, khiến hắn cảm nhận được sự ấm

áp của gia đình. Vì vậy hắn rất biết ơn.



Ông nội đã từng nói với hắn:



“Cẩn Chi, nếu muốn làm một nam tử hán đường đường chính chính, đầu

tiên phải học thật giỏi, sau đó, cháu phải yêu thương bảo vệ cậu mợ, đặc biệt là mợ cháu. Cậu cháu đã đánh mất đứa con trai mà mợ cháu dùng cả

sinh mệnh đánh đổi để sinh ra. Nhưng Cúc Hoa hoàn toàn không hề biết

chuyện này… Cẩn Chi, cháu nhất định phải yêu thương Cúc Hoa như là mẹ

mình…”



Hắn vẫn ghi nhớ, cho nên em gái có thể quên ngày sinh nhật mẹ, nhưng

hắn sẽ không; em gái có thể nổi cáu với mẹ, hắn tuyệt đối không muốn làm mẹ tổn thương; em gái có thể không tìm thấy mẹ lúc mẹ tâm trạng không

tốt, nhưng hắn không thể, anh sẽ là người đầu tiên xuất hiện trước mặt

bà, dùng cánh tay vững chắc theo từng ngày để ôm lấy bà, dùng năng lực

của mình để chứng minh cho bà thấy: Bà không cần phải vì hắn mà bận tâm, hơn nữa còn có thể tự hào vì hắn…



Hắn rất yêu quý gia đình này, yêu mẹ và cả em gái.



Từ lúc 8 tuổi đến 30 tuổi, đã qua 22 năm, những năm này, Đông Đình

Phong chưa từng nghĩ đến có một ngày hắn sẽ tìm được con trai ruột của

bà, sau đó phát hiện có một tấm thiên la địa võng rất lớn đang âm thầm

từng chút từng chút trùm lấy toàn bộ Đông gia.



Về chuyện Thôi Tán là con trai ruột của cậu mợ, 4 năm trước hắn đã

biết, nhưng hắn chưa từng đề cập vấn đề này với bất kỳ ai. Ngay cả với

Đông Lục Phúc.



Ban đầu, yêu hận tình thù giữa Đông Diệu Hoa và Thường Hoan đáng lẽ

sẽ mãi mãi trở thành một bí mật sau khi Đông Diệu Hoa qua đời. Ngoại trừ Thường Hoan ra, sợ rằng không còn có ai biết được bí mật to lớn ẩn sâu

bên trong đó.



May mà hắn vô tình phát hiện được trong nhật kí của phụ thân nên mới biết được ngọn ngành bên trong.



Khi đó, hắn cũng rất kinh ngạc, hàng loạt những nghi vấn vì thế dồn dập kéo đến.



Nhưng hắn chỉ có thể giấu kĩ bí mật này.



Bởi vì hắn biết, một khi bị lộ ra thì Đông gia sẽ lâm vào hoàn cảnh khó khăn.



Bời vì hắn rõ: Chân tướng này, bất kể là đối với Thôi Tán hay Hà Cúc Hoa đều cảm thấy chấn động.



Bọn họ là mẹ con, vốn đã là người thân thiết nhất của nhau, nhưng lại bị người ta chia cắt, thất lạc suốt 30 năm. Đây thật sự là chuyện đáng

sợ.



Có lúc, hắn còn nghĩ: 6 năm trước, nếu như hắn sớm biết được chân

tướng sự thật này, trước khi quan hệ của Hà Cúc Hoa và Thôi Tán trở nên

xấu đi, vạch trần sự thật, có lẽ chuyện sẽ không dẫn đến bước đường ngày hôm nay. Nhưng lúc đó thật sự hắn cũng không biết.



Và 6 năm sau, Thôi Tán trở về nước muốn báo thù, đầu tiên anh ta qua

lại mập mờ với Hàn Tịnh, khiến ấn tượng của Hà Cúc Hoa với người này

càng lúc càng xấu. Vết nứt giữa hai mẹ con càng lúc càng rộng.



Vì muốn bọn họ gần nhau hơn, hắn đồng ý để Thôi Tán nhận tổ quy tông

với yêu cầu là: Thôi Tán phải dọn vào Đông viên, phải trước mặt mọi

người gọi Hà Cúc Hoa là “mẹ”.



Đây không chỉ bởi vì anh ta mang trong người dòng máu Đông gia, mà

quan trọng nhất là, hắn hy vọng bọn họ có thể tiếp xúc với nhau nhiều

hơn, từ từ quen với sự tồn tại của đối phương, sau đó, trong gia đình

tình chút từng chút gỡ bỏ mối hận thù. Để quan hệ hai bên được hòa dịu.



Và hắn sẽ vì sự hòa dịu này mà cố gắng hết sức.



Đó là dự định của hắn.



Nhưng đáng tiếc, thủ đoạn của Thường Hoan quá thâm độc, người phụ nữ

này đã sớm không thèm để ý đến mạng sống, bà ta dùng cái chết để hận thù của bọn họ lên đỉnh điểm.



Tối qua hắn đã suy nghĩ, nếu như không có nguyên nhân đặc biệt, muốn

khiến Hà Cúc Hoa và Thôi Tán bỏ đi thành kiến với đối phương, vậy tuyệt

đối là chuyện khó hơn lên trời. Không ngờ ngay sau đó, Thường Hoan lại

chết đột ngột, khiến quan hệ của bọn họ càng lúc càng gay gắt.



Lúc này, đối diện với diễn biến phát triển như vậy, hắn không thể không nói ra bí mật kinh hãi này.



Việc Thôi Tán không tin, thật ra cũng nằm trong dự liệu của hắn.



Một cơn gió thổi qua, bụi hoa tử kinh phát ra tiếng kêu xào xạc, Đông Đình Phong yên lặng đứng trước mộ Đông Diệu Hoa, tim hắn đang nhói đau, trong đầu hiện lên giọng nói và nụ cười của người ba trên danh nghĩa,

nhưng thực tế là là cậu này, cùng với những hoài niệm mà ông viết cho

đứa con trai đã thất lạc của mình, bởi vì làm thất lạc mất con nên sau

này khi đối diện với vợ, ông vô cùng áy náy.



30 năm, đến giờ phút này, người vợ mà ông yêu thương cùng với đứa con trai mà ông kiếm tìm suốt bao năm đó đang đứng trước mộ ông, nếu như

sau khi người ta chết đi thật sự có linh hồn, vậy sau khi ông nhìn thấy

cảnh này, chắc chắn ông sẽ rất đau lòng.



Đông Đình Phong yên lặng đứng nhìn và nói với Thôi Tán, người đàn ông bị số phận trêu đùa, đứa trẻ bị chính người phụ nữ nuôi lớn mình lừa

gạt:



“Tôi chính xác không phải con trai của Hà Cúc Hoa. Nhưng đó không có nghĩa là tôi là đứa trẻ năm đó bị hoán đổi với anh.



Không sai, năm đó chính xác anh đã trải qua một trận đánh tráo: Ba đã hoán đổi anh và con trai của Thường Hoan. Cuối cùng dẫn đến kết quả là, con trai của Thường Hoan bị nổ tan xác. Thường Hoan vì vậy mà ôm hận

trong lòng, ôm anh bỏ đi. Thoáng cái đã 30 năm. 6 năm trước, các người

đột nhiên xuất hiện ở Ba Thành, tuy không thường xuyên. Nhưng đó chính

là phát súng báo hiệu cho sựu bắt đầu của kế hoạch trả thù.


“Anh nói đi!”



Cô có chút ngại, hơi cúi đầu nhưng cũng không giãy bỏ.



“Mỗi người trên đời này đều không thể tránh khỏi phạm sai lầm. Có vài lỗi là do lúc hồ đồ mà phạm, lúc hậu quả hiện rõ trước mặt anh, anh chỉ có thể tiếp nhận, đồng thời bảo vệ kết quả vì sơ suất mà có đó. Anh chỉ có thể nói, tương lai, anh sẽ không phạm phải nó lần thứ hai.”



Ninh Mẫn suy nghĩ ý tứ trong lời nói của hắn.



Nhưng có người lại tức sùi bọt mép, hung hăng quát:



“Đông Đình Phong, kẻ tiểu nhân ăn ở hai lòng nhà anh, phút trước vừa

nói đường hoàng như vậy, nhưng phút sau lại trước mặt tôi tình chàng ý

thiếp với cô ấy…”



Lúc này, tâm tình Thôi Tán lúc này rất phức tạp. Anh ta vừa giận, vừa loạn, vừa kinh ngạc, vừa vui mừng, nhưng càng ghen hơn…



Đông Đình Phong đột nhiên bỏ tay Ninh Mẫn ra, đứng trước mặt anh ta,

đưa bản photo của tờ DNA đó cùng với sổ ghi chép của Đông Diệu Hoa cho

Thôi Tán:



“Có lúc, cái tận mắt thấy chưa chắc là sự thật.



Nếu như muốn biết nhiều hơn, có thể đến Vườn Tử Kinh, hôm nay tôi không nói nhiều hơn.



Nhưng phiền anh trước khi đến, hãy xác định lại thân phận của mình.



Hơn nữa, cái anh đang cầm có thể xem… Đợi sau khi anh bình tĩnh lại, chúng ta sẽ nói rõ với nhau…



Về phần mẹ, tôi phải đưa về; về phần đoạn video đó, xin anh hãy tỉ mỉ cân nhắc, người trong đoạn video đó là em ruột của anh, anh thật sự

muốn hủy hoại cuộc đời nó sao? Năm đó, nó mới 15 tuổi…



Vốn là tôi cứ tưởng mình đã xử lí chuyện này sạch sẽ, hiện tại xem

ra, chuyện này e rằng cũng là một âm mưu. Mục đích là muốn hủy hoại tôi

và Lôi Lôi. Đối với việc làm sao anh có được đoạn video này, kỳ thực tôi rất hiếu kỳ.



Tôi nghĩ, nếu anh có thể buông bỏ thành kiến, có lẽ chúng ta có thể

liên thủ điều tra kẻ đang đứng đằng sau làm những trò hãm hại Đông gia.



Nhớ rõ, Đông Tán, tôi ở Vườn Tử Kinh đợi anh!”



Trong đầu Thôi Tán có vô số những hoài nghi, nhưng anh ta cũng rõ,

hiện tại tâm tình anh ta không ổn định, và Đông Đình Phong rõ ràng không muốn nói rõ với anh ta, người đàn ông này rất thông minh, hắn muốn anh

ta có chút lo lắng, hồi hộp rồi muốn tự mình bình tĩnh, suy nghĩ và tìm

hiểu sự thật.



Anh ta cắn răng, rốt cuộc vẫn cầm lấy hai món đồ này, sau đó trong làn gió lạnh nhìn thấy bọn họ rời đi:



Đông Đình Phong đỡ Hà Cúc Hoa, Ninh Mẫn đỡ Đông Lục Phúc rời đi, còn

anh ta vẫn ngã xuống bậc thang, chìm dần trong ánh tà chiều!



***



Trên đường quay về Vườn Tử Kinh, Đông Đình Phông nhận được điện thoại của Trần Tụy:



“Boss, hôm nay có người điều tra vụ đọ súng trên đường La Loan, những số liệu bị xóa đã được phục hồi lại; ngoài ra, có người đã xin được

lệnh của Bộ An Ninh quốc gia, khoảng 11 giờ trưa hôm nay đã điều tra hồ

sơ mật của phu nhân!”



“Ai đang điều tra?”



Đúng lúc gặp đèn đỏ, hắn phanh lại, hỏi.



“Hách Quân!”



Chẳng trách!



“Ngoài ra, anh ta còn đến Đông Viên và Vườn Tử Kinh. Xem ra, anh ta

định tiếp xúc với người Đông gia, không biết mục đích của anh ta là gì?”



Đông Đình Phong híp mắt một chút, từ kính chiếu hậu có thể nhìn thấy

hai người phụ nữ ngồi phía sau, mẹ hình như đã ngủ, còn Ninh Mẫn đang

yên lặng nhìn ra ngoài xe, tâm tư không biết đang nghĩ gì.



Hắn biết rõ: Người mà Hách Quân điều tra không phải Hàn Tịnh mà là Ninh Sênh Ca.



Kỳ lạ, Quỳnh Thành xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao Hoắc Khải Hàng còn sai thủ hạ của mình chạy đến đây?



Bất chấp tìm Ninh Sênh Ca như vậy là vì cái gì?



Chỉ là muốn bù đắp sao?



***



4 giờ 30 phút chiều, Hách Quân đến Đông Lăng, nhưng đáng tiếc, đội bảo an Đông lăng nói cho anh ta biết:



“Đoàn xe của Đông gia đã rời đi cách đây 20 phút.”



Lại bỏ lỡ!



Hách Quân cau mày, nhìn về phía mặt trời đang khuất dần, nặng nề nói ra một câu:



“Chúng ta chia nhau thành hai ngả, một ngả canh giữ bên Đông viên, một ngả theo tôi đến Vườn Tử Kinh!”



Đông viên và Vườn Tử Kinh là nơi mà Đông Đình Phong thường đến, anh ta không tin, anh ta không gặp được họ.



Đúng, anh ta đã hạ quyết tâm, hôm nay bất luận thế nào anh ta nhất

định phải gặp được Đông phu nhân Hàn Tịnh, mau chóng vạch trần sự nghi

hoặc này.