Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 129 :

Ngày đăng: 16:21 19/04/20


Trên đường trở về Vườn Tử Kinh, Ninh Mẫn vẫn luôn nghĩ: Đông Đình Phong rốt cuộc là người thế nào?



Ngày xưa, trong mắt cô, hắn là một truyền kì được người ta ca tụng,

cả người hắn tỏa ra hào quang, lóng lánh cả một mảnh trời, còn cô lúc

rảnh rỗi trong khóa huấn luyện bận rộn, vô tình nhìn thấy hắn trên TV,

trên mạng hay trên báo, thấy hắn khuôn mặt tuấn tú, lạnh lùng, ánh mắt

tràn đầy tự tin.



Lúc đó, các thành viên trong đội đã lấy hắn làm chủ đề bàn tán:



“Tiền nhiều đến độ như anh ta, sợ rằng đã không còn ý nghĩa phấn đấu. Muốn tiền có tiền, muốn đàn bà có đàn bà, muốn xe có xe, muốn nhà có

nhà, tất cả những thứ có được đều là thứ tốt nhất… Đâu giống như chúng

ta, mọi thứ đều phải dựa vào cái mạng già này mà giành lấy.”



“Aizzz, mấy người nói xem, anh ta có hút thuốc phiện không? Trên đời

này, có mấy anh công tử lắm tiền, trước mặt báo giới thì tỏ ra là chính

nhân quân tử, nhưng sau lưng lại là kẻ nghiện. Cuộc sống quá hư không sẽ dễ đi vào con đường tà đạo.”



“Không, không, không, tuyệt đối không thể, tôi đã điều tra về anh ta, hút thuốc phiện thì chắc chắn không thể.”



“Đúng, cô cũng đừng đem mấy công tử quyền quý đó thành khúc gỗ mục mà xem.



Đúng rồi, người có tiền thì sao, anh ta cũng là người. Đặc điểm duy

nhất của người ta là tiền nhiều một chút thì có thể tiêu xài hơn chúng

ta một chút… So với Đệ nhất thiếu của chúng ta thì người gặp người yêu.

Mọi người đều nhắc đến Đệ nhất thiếu, ai mà không giơ ngón tay cái lên

tán thưởng chứ?”



“Tôi hiếu kỳ nha, các cậu nói xem, Đệ nhất thiếu và Đông đại thiếu, ai lợi hại hơn?”



“Không thể so sánh được, hai người họ ở hai lĩnh vực khác nhau.”



“Kỳ thật tôi cũng rất tò mò, không biết hai người đàn ông kiệt xuất

này mai này có cơ hội để cùng tranh giành một người phụ nữ không?”



Câu này là một thành viên nữ trong đội nói, cô tên Cung Lạc.



Sau khi các thành viên nam nghe xong liền lập tức đồng thanh nói:



“Ý nghĩ kì lạ!”



“Đúng, một nam một bắc, bình thường họ làm sao có cơ hội cùng xuất hiện, làm sao có thể gặp cùng một cô gái.”



“Hơn nữa trên đời này đâu có người phụ nữ nào có thể khiến cả hai bọn họ cùng chú ý, rồi còn tranh giành nữa?”



“Aizzz, đừng có nhắc đến chữ tình với tôi. Bọn họ đều là mẫu người đàn ông của sự nghiệp, không có loại giả thiết đó đâu!”



“A Lạc, cô không còn là học sinh cấp ba, thực tế chút đi, đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa!”



Cung Lạc không thèm để ý, cô ấy lại xoay người hỏi cô:



“Sênh Ca, tôi và đám đàn ông bọn họ không cùng lí tưởng. Hai chúng ta thảo luận, cô nói có thể không. Tôi chỉ biết một chuyện, trên đời này

không có gì là tuyệt đối.”



Lúc đó cô mới 17 tuổi, mặc dù thân ở với một đống đàn ông, nhưng cũng chưa bao giờ hẹn hè, đối với tình yêu, mặc dù có hướng tới nhưng không

cách nào tưởng tượng được. Khi được hỏi, cô để hai người đàn ông trên

tạp chí vào gần nhau, suy nghĩ cẩn thận rồi cười nói:



“Câu hỏi này thật thiếu não! Hai người họ thích ai đâu có liên quan gì đến tôi!”



Rồi cô ném hai quyển tạp chí vào thùng rác khiến Cung Lạc nhảy dựng

lên, vội vàng cứu vớt lấy thần tượng của cô ấy, rồi còn oán giận với cô:



“Ninh Sênh Ca, tại sao cô lại không biết thưởng thức trai đẹp vậy?”



Lúc đó, bất luận là Hoắc Khải Hàng hay Đông Đình Phong, bên cạnh đều

chưa có bạn gái, Cung Lạc thích nhất mua mấy quyển tạp chí có ảnh của

hai người này rồi lôi ra ca tụng trước mặt cả đội.



Lúc đó, Đông Đình Phong rất ít khi có tin đồn, hắn lí lịch sạch sẽ,

nụ cười lạnh lùng, có lúc cũng tỏ vẻ ôn hòa, so với Hoắc Khải Hàng,

khuôn mặt băng lãnh đó có vẻ gần gũi nhưng có lực hơn.



6 năm trước, cô rời khỏi Đông Ngải Quốc đến Trung Quốc, thỉnh thoảnh cũng có thể thấy hắn trên truyền thông Trung Quốc.



Mấy năm làm ở đại sứ quán, hai đồng nghiệp của cô đã từng vì yêu cầu

công việc mà tiếp xúc qua với Đông Đình Phong, sau khi trở về đều cảm

thán:



“Đông thiếu phong độ nhẹ nhàng, thái độ khiêm tốn, chỉ là biểu cảm

lạnh lùng và rất bình tĩnh… Nếu tôi có bạn trai như vậy thì sống ít đi

mấy năm tôi cũng chịu…”



Lúc đó, cô nghe thấy liền cười nhạt hỏi:



“Người ta đã lấy vợ sinh con, lẽ nào cô muốn làm tình nhân?”



“Hứ, người có quyền có tiền như anh ta, đâu ai không có người tình

chứ? Có thể trở thành một trong số những người tình của anh ta quá

tuyệt. Đời này cũng xem như không sống uổng.”



Cô không nói gì.



Nhưng người đàn ông này có gì tốt mà khiến phụ nữ ai cũng yêu quý vậy?



Cô không cho rằng đó là đúng, trên cuộc đời này, tìm được một người

đàn ông mình yêu, đơn giản sống qua ngày, đó mới là cuộc sống.



Nhưng mà ai có thể ngờ rằng, sau bao nhiêu năm, cô lại có thể cùng người đàn ông này dây dưa đến mức kéo cắt không đứt như vậy.



Chỉ hơn một tháng ngắn ngủi, người đàn ông này hết lần này đến lần


“Hiện tại cậu đang ở đâu?”



“Vườn Tử Kinh!”



“Bây giờ tôi muốn qua đó!”



“Sáng mai đi! Hiện tại tôi có việc phải ra ngoài. Sang mai cậu qua, có chuyện cậu nên được biết, tôi cũng nên giải thích…”



“Được! Ngoài ra tôi có chuyện muốn nói.”



“Nói đi!”



“Hàn Thuần đã tỉnh, tâm tình có chút bất thường, muốn gặp Hàn Tịnh!”



Hai người đơn giản nói chuyện thêm vài câu rồi tắt máy, sau đó Đông Đình Phong lại gọi điện thoại:



“Alo, Tiểu An…”



Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói vui mừng của An Na:



“Đình Phong, cuối cùng anh cũng gọi đến, em vừa nghe nói bác gái giết người, chuyện này có thật không?”



“Trên đời có mấy tin đồn đúng chính xác 100% không?”



Hắn nhàn nhạt hỏi lại.



“Em cũng không tin.”



An Na nhỏ giọng nói.



“Hiện giờ bác gái thế nào… Nghe nói tối qua đã bị Thôi Tán bắt đi…”



“An Na, 10 giờ sáng mai, em và ba mẹ hãy đến Vườn Tử Kinh, đến lúc đó Mike sẽ đi theo. Anh có chuyện muốn nói với mọi người. Ông nội và mẹ

anh cũng ở đây…”



Hắn cắt ngang.



An Na ngẩn người, nghĩ đến trước đây hắn từng nói nội trong ba ngày sẽ có câu trả lời cho cô, cô lập tức vui mừng trả lời:



“Được! Em sẽ đến đúng hẹn!”



Cô vẫn muốn nói thêm vài câu nhưng Đông Đình Phong đã ném xuống một câu “Ngày mai gặp!” rồi tắt điện thoại.



Cô có chút buồn, nhưng nghĩ đến chuyện xảy ra hai ngày nay, cô có thể hiểu, hắn hiện tại đang rất buồn lòng vì chuyện kia.



Cùng lúc đó, trong phòng ngủ của Đông Đình Phong ở Vườn Tử Kinh.



Đông Đình Phong nhìn người phụ nữ ở hắn từ trong phòng tắm bước ra,

trên mặt vẫn còn dính mắt, nhưng tinh thần đã hồi phục tự nhiên, hắn mỉm cười, kéo lấy tay cô:



“Anh phải ra ngoài. Có người bạn muốn gặp. Ở nhà phiền em trông nom một chút! Được không? Bà xã!”



Hắn lại thay đổi cách xưng hô.



Hai chữ “bà xã” này từ trong miệng hắn nói ra thiếu chút hại Ninh Mẫn toàn thân nổi da gà, khuôn mặt mới bình tĩnh một lúc giờ giống như

thiêu cháy.



Cô trừng mắt nhìn hắn:



“Tôi không phải Hàn Tịnh, tôi mới không phải bà xã của anh!”



Khẩu khí có chút ghen tuông.



Aiya, làm sao cô lại cùng một người đàn ông có vợ dây dưa như vậy, thật đau đầu.



Hơn nữa, còn có thể là em rể chứ.



Hiện tại suy nghĩ, quan hệ này thật mất mặt!



Hắn cười cười, ôm lấy cô, liếc mắt nhìn:



“Nếu không, chờ chuyện này giải quyết xong chúng ta cùng đi đăng ký…”



“Anh muốn tuyên bố Hàn Tịnh đã chết sao?”



Cô cau mày: “Bây giờ, thân phận của tôi không thể bại lộ!”



“Anh biết, tất cả cứ giao cho anh xử lí!”



Hắn lại hôn trộm một cái, cúi đầu nói:



“Anh phải danh chính ngôn thuận buộc em lại, sử dụng cái quyền của một ông xã để em không thể chạy trốn…”



“Bớt nói đi! Anh không phải đi sao?”



Mặt cô lại đỏ lên, trừng mắt một cái, người đàn ông này thật là…



Hắn yên lặng nhìn, nếu như không phải thời gian không cho phép, hắn thật sự không muốn rời khỏi căn phòng này!



Haizz!



Hắn đây thật biến chất rồi!



***



Một tiếng sau, Đông Đình Phong và Hách Quân gặp nhau tại quán cà phê, hắn nhìn thấy trên tay người đàn ông này cầm một tấm ảnh:



Một thân mặc quân phục, Ninh Sênh Ca tay cầm súng, nở nụ cười hiên ngang bất khuất.