Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 130 :

Ngày đăng: 16:21 19/04/20


Đường từ Vườn Tử Kinh đến quán cà phê không đến 10 phút, 10 phút

trước, Đông Đình Phong vẫn còn ở nhà, cánh tay ôm lấy vòng eo mềm mại

của cô, ngửi mùi thơm Fressia trên người cô, nhàn nhạt nhưng lại thâm

sâu tận tâm can, giúp tâm trạng bất an của hắn bình tĩnh lại.



Đâu có người không biết yêu là gì?



Trong lúc tâm trạng sa sút, có một người có thể khiến mình an tâm bên cạnh, đó thật sự khiến người ta thích thú.



Người con gái của hắn tuyệt đối là người tinh tế, đáng yêu.



Còn hắn thích cô dựa vào ngực hắn, dáng vẻ ngoan ngoãn, thỉnh thoảng

ngang bướng hấp dẫn, nhưng hiện giờ hắn phát hiện, cô mặc quân phục càng hấp dẫn hơn!



Nụ cười xán lạn đó cho người ta có cảm giác ấm áp, lần đầu tiên nhìn thấy thiếu chút nữa hại hắn chột mắt.



Haizzz! Thật đẹp!



“Đây là ai?”



Biểu hiện của hắn không chút thay đổi, giống như mặt nước trong hồ bình lặng:



“Tướng mạo lại giống phu nhân của ta như đúc.”



Hách Quân nhìn hắn chằm chằm, rất muốn phát hiện gì đó trong ánh mắt

của hắn, nhưng một tia nhỏ khác lạ cũng không có, hoàn toàn bình tĩnh.



Có người nói, Đông Đình Phong bất luận là lúc tiếp khách hay đàm phán thì bộ dáng đều như vậy, sẽ mỉm cười, nhưng lạnh nhạt, có thể khiến

người ta cảm thấy thân thiết, nhưng đồng thời có thể khiến họ thấy rõ xa cách. Giống như trong màn sương thưởng hoa, không ai có thể nhìn thấy

con người của hắn. Gặp bất cứ chuyện gì, rất ít khi hắn lộ ra biểu tình

khác.



Tâm cơ người này thật sự rất đáng sợ.



“Đông thiếu xác định chưa gặp qua người này?”



“Tướng mạo giống sẽ khiến người tôi cảm thấy quen biết. Nhưng đáng

tiếc phu nhân của tôi không thích cười. Có lẽ tôi nên để cô ấy xem bức

ảnh này, một người sống nên cười nhiều một chút. Nhìn rất đẹp!”



Đông Đình Phong bình thản kể ra sự thật này, trong lòng có chút chập chờn.



Cô như vậy thật sự hắn chưa bao giờ nhìn thấy.



Có thể nói: Cái hắn hiểu về cô còn quá ít.



Đối với quá khứ của cô, hắn hoàn toàn không biết.



Cô đã từng nói, bạn trai trước đây của cô nói nụ cười của cô rất đẹp.



Chính xác rất đẹp.



Nhưng điều khiến hắn đáng tiếc nhất là: Vẻ đẹp như vậy đã từng thuộc

về người đàn ông khác. Người này đã từng có được những năm tháng đẹp

nhất của cô. Lúc đó cô không ở đây, hắn biết. Có lẽ lần đầu tiên của cô

cũng đã dâng hiến cho người đàn ông kia.



Hắn đã từng tự nói với mình đừng nhớ lại chuyện đó, và nhắc nhở chính mình: Mày cũng không phải lần đầu.



Cuộc sống không thuộc về trải nghiệm lần đầu, mà thuộc về nơi nào

dừng lại cuối cùng, dựa trong lòng ai, sống với nhau đến đầu bạc răng

long, cùng nhau thưởng thức sự phồn hoa của thế giới.



Nhưng giây phút này, hắn có chút chua xót. Oán hận chính mình không thể gặp gỡ cô sớm hơn, để khiến mình không phải nuối tiếc.



Duyên phận ư, thật sự là thứ khiến người ta phải thở dài.



“Ồ, vậy sao? Chỉ đơn giản là tướng mạo giống nhau sao?”



Hách Quân hỏi.



Đông Đình Phong lập tức cau mày:



“Câu này của Hách tiên sinh là có ý gì?”



“Chỉ là có chút hiếu kỳ, Đông thiếu, không biết tôi có thể mạo phép gặp mặt Đông phu nhân một lần không?”



Hách Quân thẳng thắn đưa ra yêu cầu.



“Sức khỏe phu nhân tôi không tốt, lúc trước vẫn luôn an dưỡng, 6 năm nay không tiếp người lạ.”



Trong lời nói có ý cự tuyệt rất rõ ràng.



Hách Quân quan sát, người đàn ông này rất tao nhã uống trà, trong

quán cà phê gọi một chén trà, vừa nãy gọi đồ, phục vụ ngẩn người một

lúc, sau đó là đích thân quản lí ở đây mang trà lên.



“Tôi không có ý gì khác. Đông thiếu, đối với sự giống nhau giữa Đông

phu nhân và cô gái trong tấm ảnh này, lẽ nào anh không thấy hiếu kỳ

sao?”



“Chính xác có chút!”



Đông Đình Phong mỉm cười, nhìn bức ảnh nhận xét:



“Rất chói lọi. Nhưng đây không phải là chuyện tôi quan tâm. Tướng mạo giống nhau không phải chuyện gì kì lạ. Trên đời này còn thiếu chuyện gì chứ. Có lẽ Hách tiên sinh nên vào thẳng vấn đề, nói rõ mục đích một

chút.”



“Đã vậy tôi sẽ nói thẳng!”



“Mời!”



“Tôi đã xem qua đoạn video về tai nạn ở đường La Loan nên được biết

Đông phu nhân bị người ta bắt cóc, cho nên muốn hỏi Đông thiếu, có

chuyện này không?”


Nhưng với tư thế này thì lực chưa đủ.



Vén mái tóc cô lên, hắn tùy ý chơi đùa, ánh mắt nhìn xuống vạt áo ngủ, một lớp da thịt trắng muốt lộ ra.



Ninh Mẫn: “…”



Được rồi, cô sai rồi, cô không nên bị nam sắc làm cho mê hoặc.



“Hư, sao anh hẹp hòi như vậy? Tôi chỉ sờ một chút thôi mà…”



Cô đẩy tay hắn ra, cố tát hắn.



“Anh không nói không để em sờ…”



Hắn như cười như không, từ từ nhìn chằm chằm xuống cổ cô:



“Anh chỉ cảm thấy đến mà không giữ thì có chút vô lễ.”



Bàn tay quỷ quái muốn đi xuống nhưng bị cô giữ lại.



“Này, Đông Đình Phong, lúc này cũng không còn sớm, anh… đừng làm

loạn… Mẹ và ông nội anh nói không chừng đều dậy rồi… Chúng ta cũng nên

dậy thôi…”



Hắn đưa tay với lấy điện thoại trên đầu giường, tỏ ý cho cô xem:



“Bây giờ vẫn chưa đến 8 giờ 30, vẫn sớm… Ngủ thêm nửa tiếng nữa!”



Nửa tiếng cũng đủ để hắn làm xong cả vụ án…



Ánh mắt long lanh đó hàm ý cười nhưng không có điểm gì tốt đẹp, còn

cơ thể hắn nhanh chóng khiến cô cảm nhận được cái khúc đạo đầu nào đó…



“Vậy anh ngủ, tôi dậy!”



Cô muốn trốn.



“Không được, không có em làm sao anh ngủ?”



Có ý gì?



Còn mang theo cái dáng vẻ ủy khuất đó.



Ninh Mẫn: “…”



Thật sự rất muốn xử hắn. Làm sao hắn có thể mặt dày như vậy.



“Không được…”



Cô cự tuyệt.



“Tại sao không được?”



Hắn cúi đầu hỏi nhỏ.



“Đông tiên sinh, anh đói khát như vậy sao?” Cô độc địa, “Tại sao nhìn đi nhìn lại thấy anh giống một tên nhãi con mới được thử qua tinh ~

trùng… có lòng tham không đáy vậy?”



Người nào đó hít sâu một cái, nhưng cười như không cười, tay đã đi sâu vào trong áo ngủ:



“Tình và dục là hai thứ không giống nhau, sống suốt 30 năm, anh chưa

từng biết đến chữ tình, cuộc sống của anh rất yên lặng; về dục, chỉ cần

em không nhắc đến chuyện 6 năm trước đó, thì suốt 6 năm nay, anh vẫn

sống những ngày tháng thanh tịnh như trước. Cho dù thỉnh thoáng có nhu

cầu nhưng cũng tự mình giải quyết. Em nói lần đầu anh thử tinh, bị em

nói trúng rồi; em nói anh lòng tham không đáy, anh cũng công nhận là

đúng.”



Ninh Mẫn vội vàng tóm lấy bàn tay tà ác thở hổn hển, cắn răng: Cánh tay này thật có khả năng làm chuyện ác.



Hắn cười, tiến gần đến môi cô, nhìn:



“Phu nhân, em phải thông cảm, dục vọng là thứ một khi đã chạm đến,

hơn nữa còn đối mặt với người phụ nữ mình yêu, em muốn anh không ham

muốn thì thật sự quá có lỗi với cơ thể của mình…”



“Đông Đình Phong…”



Hắn hôn nhẹ trên mặt cô mấy cái rồi nói:



“Ngoại trừ em, còn ai có thể khiến anh không kiềm chế được như vậy?



Trước đây, Dĩ Hàm đã từng cười anh, có một đống tài sản nhưng lại

không biết hưởng lạc, đời người trôi qua rất nhanh, đến lúc già lại hối

hận.



Cậu ấy cũng từng hỏi anh: Cậu thật sự muốn làm hòa thượng sao? Hòa

thượng bao giờ cũng phóng ~ thích đấy! Cậu so với hòa thượng còn cổ hủ

hơn nhiều. Trên đời này đâu có nam nhân nào kì quặc như cậu?



Ninh Sênh Ca, em thành công phá vỡ được sự cổ quái của anh, khiến anh phạm tội, hại anh có những ý nghĩ kì quặc…”



Mang theo tiếng thở dốc, lúc hắn dính vào môi cô thì đã nói xong câu cuối cùng.



Cô không phản kháng, nhìn thấy hắn gần trong gang tấc, nụ hôn tự

nhiên phát sinh, hoặc bởi vì cô bị câu nói của hắn bỏ độc, cơ thể vì nụ

hôn của hắn mà bắt đầu run lên…



****



Nếu bạn thích hãy động viên dịch giả bằng cách đọc, like, cmt, share

trên chính blog của dịch giả nhé! Dù có mang đi thì làm ơn tôn trọng tôi một chút, tôi dịch chứ không phải ai khác ha! Đừng có bê ý nguyên văn

của tôi vào rồi ghi ở dưới tên mình dịch nữa! Nói hoài thấy mệt thấy mồ

à. Nếu giỏi như vậy sao không tự dịch lúc thời gian tôi đây drop đi. Thôi than hoài cũng chán! Cảm ơn mọi người đã yêu thích ha!