Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 132 :

Ngày đăng: 16:21 19/04/20


Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Đông Đình Phong và Ninh Mẫn.



Từ góc độ nhập vai vào Hàn Tịnh cô hiểu rõ:



Nếu như không nhanh chóng rời đi, sớm muộn có một ngày, thân phận giả mạo này cũng bị lật tẩy.



Chỉ là cô không nghĩ rằng, lần này bản thân mình lại liên tiếp để lộ

sơ suất như vậy: Đầu tiên bị Đông Đình Phong nhìn thấy kẽ hở, sau đó

trước mặt Kiều Sâm tự vạch trần thân phận mình, rồi lại bị Hàn Thuần

phát hiện…



Haizzz, thật khiến người ta hoảng loạn.



Nhưng cô cũng không vì vậy mà loạn, bởi vì cô có một đồng minh mạnh,

hắn sẽ liên thủ với cô đối mặt với tất cả những biến cố, cho nên cô

không cần sợ.



Lúc này, cô cảm thấy mình sẽ sớm bị Đông Đình Phong vạch trần thân phận, đó thật sự là chuyện vui cho kẻ khác.



Cô liếc mắt về phía Đông Đình Phong, trong lòng vô cùng bình tĩnh,

thản nhiên. Một đồng minh ưu tú như vậy có thể khiến cô vô cùng yên tâm, hắn luôn cho cô cảm giác an toàn đó.



Đúng, cảm giác an toàn này rất lâu cô không có được, nó có thể khiến người ta có thêm dũng khí.



Lúc này hắn vẫn yên lặng nhìn Hàn Thuần đang kích động, không có cắt ngang mà rất nhẫn nại nghe cậu ta nói hết.



“Hôm đó ở nhà hoang, tôi nhìn thấy rất rõ, khả năng đánh nhau của cô

lợi hại gấp mấy lần so với người bình thường như tôi. Khi bị bọn chúng

bao vây cô không hề sợ hãi, hơn nữa chúng còn bị cô đánh lại, chỉ trong

10 phút, mấy người đàn ông đó đã nằm dạt xuống chân cô. Các người thấy

chuyện này có kì lạ không, Hàn Tịnh của chúng tôi vẫn luôn là cô gái

ngoan hiền, từ lúc nào đột nhiên lại trở thành một nữ hảo hán có thể

đánh đá như vậy? Nên người phụ nữ này đâu thể là chị tôi… Nói, cô là ai? Rốt cuộc cô là ai?”



Hôm đó tận mắt chứng kiến cảnh cô hạ gục mấy tên bắt cóc, cậu ta thật sự kinh ngạc.



Hàn Tịnh đâu biết đánh nhau.



Vậy người phụ nữ này là ai?



Chính vì quá nhiều nghi hoặc nên cậu ta mới dễ dàng bị kẻ khác đánh ngất, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.



Lúc tỉnh lại, điều cậu ta quan tâm nhất chính là: Làm rõ thân phận của cô gái này.



Hôm trước ở bệnh viện rất loạn, nghe nói là Đông phu nhân đã giết

người trong viện, sau đó, Hà Cúc Hoa còn bị con trai kẻ bị hại bắt cóc,

cuối cùng cậu ta mới biết người bị hại là tình địch của Hà Cúc Hoa. Đây

thuộc về vụ án giết chết vì tình.



Cậu ta biết: Đông gia khẳng định rất loạn, thêm nữa cơ thể cậu ta vẫn chưa khỏe, cho nên cậu ta chỉ có thể nhịn.



Sáng sớm hôm nau, cậu ta không nhịn được nữa, cậu ta ép mẹ mình và chị hai cho xuất viện.



Đầu tiên bọn họ đến Đông viên, nhưng bảo vệ nói tối qua lão thái gia

không về nhà, sau đó bọn họ lại đến Vườn Tử Kinh, đúng lúc đó lại gặp

Kiều Sâm nên cùng đi vào.



Lần đầu tiên nhìn thấy cô gái giả mạo này, ánh mắt cậu ta không di chuyển, trong lòng nghi hoặc:



Trên đời sao có thể có người giống người như vậy?



Tâm tình cậu ta rối loạn, một câu hỏi đặt ra trong đầu cậu ta: Hàn

Tịnh đâu, mất tích gần 1 tháng, vậy cô gái cùng cậu ta lớn lên từ nhỏ

đâu?



“Đúng rồi! Hôm đó lúc ở nhị viện, chị dâu trong chớp mắt đã xử xong tên cướp kia… Dáng vẻ cầm súng rất tuyệt…”



Đông Lôi nhỏ giọng phụ vào một câu, ánh mắt liếc qua mang theo vẻ nghi ngờ.



Lúc đó cô còn cho rằng, có thể là Hàn Trùng là cảnh sát cho nên con

gái ông ấy cũng có chút bản lĩnh đó, suy nghĩ của cô rất đơn giản… Chưa

bao giờ nghĩ qua người phụ nữ này là giả mạo.



Woah, quả thật rất kịch tính!



Cô đột nhiên có hứng thú.



“Cẩn Chi, cháu biết không?”
Đông Đình Phong khẳng định đây không phải quá trình có thể dễ dàng chấp nhận.



“Nếu không phải cái chết của Thường Hoan kì lạ, sự thật này không thể bị bại lộ nhanh như vậy. Nhưng rất tiếc, thực tế hoàn toàn khác với dự

tính của tôi. Kế hoạch của tôi không theo kịp thực tế. Tôi chỉ có thể

tạm thời thay đổi dự định ban đầu. Đông Tán, anh là một luật sư, sự nhìn nhận của anh không giống cách nhìn của người bình thường, xin anh hãy

bỏ qua thân phận hiện giờ của mình mà quan sát toàn bộ sự việc. Sau đau

thương ắt sẽ có hạnh phúc. Thậm chí anh sẽ không làm ra chuyện khiến anh phải hối hận suốt đời.”



Thôi Tán cau mày, hai tay bịp tai, giống như không muốn nghe bất cứ điều gì, sau đó cắt ngang:



“Hiện tại tôi chỉ muốn biết một chuyện!”



“Nói!”



“Hôm qua anh nói Hàn Tịnh đã sinh cho tôi một đứa con đúng không?”



Câu này khiến Kiều Sâm run người, đáy mắt lộ ra vẻ khó tin, phút chốc nhìn chằm chằm vào Đông Đình Phong, sau đó, anh ta nghe được một câu

khẳng định:



“Đúng!”



“Vừa nãy anh lại nói Hàn Tịnh đã chết trong sự cố máy bay đó?”



“Không sai!”



“Được, đã như vậy, mấy hôm nữa tôi muốn đến đưa Đông Kỳ đi!”



Đông Đình Phong vội vàng nói:



“Không được!”



“Tại sao không được?”



Thôi Tán tức giận: “Đông Đình Phong, anh muốn ngăn cản cha con tôi nhận nhau sao?”



Câu này khiến Kiều Sâm càng ngẩn ngơ: Trời ơi, Đông Kỳ sao lại là con của Thôi Tán?



“Đứa trẻ Hàn Tịnh sinh ra chính xác là con anh, nhưng Đông Kỳ không phải, nó là con trai của tôi.”



“Đông Đình Phong, vừa nãy anh còn nói Hàn Tịnh đã mang thai đứa con của tôi, tại sao bây giơ lại nói Đông Kỳ là con anh?”



Thôi Tán thật sự bị hắn làm cho hồ đồ, không tự chủ được quát một câu.



“Tôi đã nói đủ rõ, nhưng anh nghe không hiểu, vậy tôi đây sẽ nói lại lần nữa.



Có một điểm tôi phải khẳng định: đứa trẻ Hàn Tịnh sinh ra chính xác

là con trai anh. Ngày hạ sinh, tôi đã lấy tóc của đứa trẻ đó và của anh

đi xét nghiệm DNA, kết quả hoàn toàn trùng khớp! Nhưng vì đề phòng mẹ

tôi hoài nghi về huyết thống của nó, tôi đã đưa bản xét nghiệm giả cho

bà.



Hai năm sau, Đông Kỳ bị bệnh nặng, tôi đột nhiên phát hiện nhóm máu

của nó đã thay đổi một cách quỷ dị, ban đầu vốn đơn giản chỉ là nhóm máu AB, nhưng lần này kết quả xét nghiệm lại cho ra kết quả: Nhóm máu

AB-RH(-).



Nhóm máu này cực hiếm, nó thuộc nhóm máu của loài gấu trúc. Ở Đông gia chỉ có tôi có nhóm máu này…



Lúc đó, thật sự tôi thấy rất lạ, nên quyết định kiểm tra DNA một lần

nữa, kết quả lần này khiến tôi hoàn toàn kinh ngạc, nhóm máu Đông Kỳ và

tôi hoàn toàn trùng khớp.



Nghe đến đây, có lẽ anh sẽ cảm thấy khó tin.



Có lúc tôi cũng cảm thấy trên đời sao có thể có chuyện khó tin như

vậy? Đứa trẻ được nuôi trong Đông gia suốt 2 năm, thần không biết quỷ

không hay lại bị người ta âm thầm tráo đổi. Còn tôi đột nhiên lại có một đứa con. Thậm chí đứa trẻ đến thế nào tôi cũng không biết. Anh cảm thấy ngạc nhiên, tôi cũng có thể hiểu, bởi vì tôi cũng ngạc nhiên về nó. 3

năm nay tôi vẫn luôn điều tra, tôi rất muốn biết rốt cuộc đã xảy ra

chuyện gì. Đáng tiếc…”



Đông Đình Phong khẽ thở dài, sau đó yên lặng, cảm giác lúc này của hắn đó chính là tiếc nuối.



Lần này, hắn đã nói rất rõ ràng, nhưng lại càng khiến người khác không thể nào tin được.



****



Dịch giả: Càng ngày càng nhiều bí mật được hé lộ, càng ngày càng hại não, mọi người hãy chuẩn bị tinh thần ha!