Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 133 :

Ngày đăng: 16:21 19/04/20


Tất cả mọi người đều ngẩn ra, quên mất rằng mình muốn nói gì.



Một lúc lâu sau.



“Cẩn Chi, mẹ nhớ nhóm máu của con là AB mà?”



Hà Cúc Hoa khàn giọng hỏi, trong giọng nói mang theo sự hoang mang:



“Làm sao lại biến thành AB-RH(-)? Trong nhà đâu có ai có nhóm máu đó.”



Sau khi hỏi xong, bà phát hiện một hỏi thật ngớ ngẩn.



Đó đâu phải khó đoán.



Lúc sau, Đông Lục Phúc lên tiếng trả lời suy đoán của bà:



“Cẩn Chi có nhóm máu AB là do ta ngụy tạo. Con và Diệu Hoa, người

nhóm máu B, người nhóm máu A, bất luận thế nào cũng không thể sinh ra

đứa trẻ có nhóm máu AB-RH(-) được. Vì sợ con hoài nghi nên ta và Diệu

Hoa đã nhờ bác sĩ làm giả giấy xét nghiệm. Còn nhóm máu của Cẩn Chi là

thừa hưởng từ ba ruột nó.”



Quả nhiên là vậy.



Chỉ cần nghĩ đến đứa trẻ suốt 30 năm qua mình yêu thương, chăm sóc

không phải con mình mà trái tim bà thắt lại. 30 năm cũng gần quá nửa đời người, tình yêu của bà đã tan nát, còn tình mẹ con là thật, nhưng quan

hệ huyết thống lại là giả.



Trời ơi, chẳng bao lâu nữa bà sẽ bước vào quan tài, vậy mà bà phát

hiện tất cả thời gian qua chỉ là hư không, thật nực cười, thật đáng

thương.



Bà ngẩng đầu nhìn người đối diện, cái người mới là con trai bà mà cảm thấy đôi vai nặng trĩu, da đầu tê dát, biểu cảm vô cùng khó tả.



Nếu cuộc đời chính là một vở kịch thì cuộc đời bà thật sự là một tấm bi kịch.



Bởi vì câu nói này mà sắc mặt Thôi Tán trầm xuống: Anh ta nhóm máu

AB, còn Thường Hoan nhóm máu O, về phần Đông Diệu Hoa, lúc trước anh ta

không biết nhưng hiện tại đã rõ, là nhóm máu A, nhóm máu A và O hoàn

toàn không thể sinh ra con nhóm máu AB.



Kỳ thực, bản xét nghiệm DNA có thể giải thích tất cả, nhưng nghe đến

lúc này, tim anh ta thật sự nhói lên. Sự thật đã hiện rõ trước mắt,

nhưng trong quãng thời gian ngắn anh ta không cách nào có thể chấp nhận

được.



“Kỳ lạ, vậy sao Đông Kỳ lại bị đánh tráo?”



Đông Lục Phúc thật sự không tài nào lí giải được.



“Ông, trước đây cháu đã nói qua với ông, Đông gia có nội gián, hơn nữa không chỉ một người.”



Đông Đình Phong từ từ nói ra một câu khiến mí mắt tất cả mọi người giật lên.



“30 năm trước, Thường Hoan vì báo thù mà cướp lấy Đông Tán, điều tra

thế nào cũng không rõ được hành tung, đây chắc chắn là có người giúp đỡ

bà ta.



Không chỉ có nội gián mà còn có ngoại viện, sau lưng Thường Hoan có một thế lực thần bí đang khống chế bà ta.



6 năm trước, mẹ con bọn họ chuyển đến Ba Thành không phải là ngẫu nhiên mà là một phần của kế hoạch.



Bởi vì lúc đó Hàn Tịnh đã lớn và là đúng tuổi đẹp nhất. Hàn Tịnh và

Thôi Tán quen nhau không phải sự trùng hợp mà có người dẫn dắt. Mục đích cuối cùng của mấy người này chính là muốn mượn tay Hàn Tịnh để khơi lên mối thù hận của Thôi Tán với Đông gia.



Sau đó, bọn họ lại giả vờ không cẩn thận tiết lộ Thôi Tán là con

riêng của Thường Hoan cho chúng ta, kết quả cuối cùng mà chúng muốn đó

chính là muốn cháu và Thôi Tán trở thành kẻ thù.



6 năm sau, Thôi Tán vì báo thù mà quay trở lại, nếu như trước đây

cháu không phát hiện cuốn nhật kí của ba thì thân phận của Thôi Tán sẽ

hoàn toàn bị phong kín.




Sau đó, một người đàn ông bịp khẩu trang xuất hiện trong đoạn video,

tay đeo găng tay, cầm lấy tay Hà Cúc Hoa hướng về phía Thường Hoan đang

trợn tròn mắt muốn kêu lên những không kêu được, muốn giãy dụa cũng

không được, một lúc sau, bà ta hoàn toàn tắc thở…



Cuối cùng, người áo trắng đó rời đi, khoảng 5 phút sau Hà Cúc Hoa

tỉnh lại, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy hai tay mình đang nắm chặt lấy cổ

Thường Hoan, bà kinh hãi, lúc đẩy cửa ra thì Thôi Tán đi vào, Hà Cúc Hoa ngã xuống đất, sau đó anh ta kêu lớn, cả một đoàn bác sĩ y tá chạy vào

cấp cứu…



Đoạn video giống như lần nữa tái hiện lại hiện trường.



Toàn bộ quá trình rất rõ ràng, có người đã vu oan giá họa.



Cả người Thôi Tán run lên, nhìn thấy mẹ mình bị bóp chết, cảnh tưởng quá tàn khốc, anh ta hung hăng vò đầu, nặng nề thở dốc.



Tất cả mọi người đều dồn về phía anh ta.



“Xin bớt đau thương!”



Đông Đình Phong lên tiếng, tất cả đều giống như hắn dự liệu:



“Sự thật quá tàn khốc. Nhưng cũng may chúng ta có thể biết rõ lúc đó đã xảy ra chuyện gì?”



Đoạn video này đủ có thể rửa sạch tội danh cho Hà Cúc Hoa.



“Là ai? Rốt cuộc là ai đứng đằng sau khống chế chuyện này?”



Thôi Tán hét lên.



“Vấn đề này xin lỗi tôi không thể trả lời! Người trong đoạn video này là ai, chúng ta còn phải điều tra, tin là Phó viện trưởng Kiều sẽ giúp

chúng ta. Về phần đoạn video này, đến lúc đó tôi sẽ giao cho cảnh sát.

Chuyện này, Đông gia không thể bỏ qua như vậy. Đó không chỉ liên quan

đến mạng sống của Thường Hoan, mà còn là vấn đề then chốt lí giải vị tai nạn năm đó của ba…



Đông Tán, hiện giờ anh đã là một phần của Đông gia, cho nên tôi có

thể nói cho anh biết một chuyện bí mật khác của gia tộc: 20 năm trước,

vụ tai nạn của ba không phải là ngoài ý muốn mà do có người mưu sát… Và

người áo trắng đó cũng có thể là người đã đánh tráo Đông Kỳ 6 năm

trước…”



Những lời Đông Đình Phong nói ra khiến Thôi Tán mơ hồ, anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng Đông gia lại cất giấu nhiều bí mật như vậy.



“Đông Đình Phong, mấy năm nay ông nội rất xem trọng anh, anh chắc

chắn phải có quan hệ huyết thống với Đông gia… Và ba cũng biết…”



Lúc này Thôi Tán giống như lao thân vào một màn sương mù, anh ta nhìn xung quanh, đâu đâu cũng mù mịt. Nhất thời khiến anh ta không tìm thấy

phương hướng, nhưng lúc ngẩng đầu lên lại hỏi ra một câu hỏi mấu chốt.



Đông Đình Phong suy nghĩ rồi mới nói:



“Tôi cũng sinh non, ra đời trước anh 8 ngày, ngày thứ 8 suýt nữa đã

chết. Lúc đó anh vừa sinh được ngày thứ 3. Cũng cùng sinh non nên tình

trạng của anh tốt hơn tôi rất nhiều, không cần phải ở trong lồng kính.

Ngày hôm đó ba ruột tôi bị bắt, người đó nói muốn ba Diệu Hoa phải đem

tôi và mẹ tôi đến đổi người. Lúc đó tôi đang ở lồng kính, cơ thể vẫn

chưa ổn định, nên ba đã đem anh đi, nửa đường nghe nói Thường Hoan đã

sinh, nên ông ấy quay lại, đặt anh ở biệt thự sau đó đem con của Thường

Hoan đến chỗ giao dịch. Cuối cùng, ba ruột tôi và con của Thường Hoan

đều bị nổ chết, còn mẹ tôi thành người thực vật.



Sau khi gặp chuyện, ba quay về biệt thự, Thường Hoan cũng không biết

có được tin tức từ đâu liền âm thầm đưa anh đi. Ba Diệu Hoa sợ mẹ biết

con trai đã bị mất sẽ đau lòng, và lúc đó cơ thể của mẹ vẫn rất yếu nên

đã để tôi thay thế là con trai của ông, đặt tên là Đông Đình Phong!



Đông Tán, sau lưng Đông gia đang gánh vác một ân oán chính trị mà anh không biết. Tôi nghĩ, người đằng sau muốn mượn tay anh phá hủy cơ

nghiệp của Đông gia, từ đó đạt được mục đích chính trị của bọn chúng.”



Chuyện cũ từng chút từng chút được nhắc lại, kinh hãi mà quỷ dị.