Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 134 :

Ngày đăng: 16:21 19/04/20


Thôi Tán yên lặng nghe sau đó liền thốt lên:



“Xét cho cùng thì vì cha mẹ ruột của anh nên mới khiến Đông gia vướng vào cái âm mưu chính trị mà anh nói?”



Ánh mắt vô cùng sắc bén.



“Một nửa là vậy!”



“Vậy cha mẹ ruột của anh là ai?”



Đông Đình Phong trầm lặng nhìn về phía Đông Lục Phúc, thấy ông nội gật đầu liền nói:



“Mẹ ruột tôi, họ Đông tên Dạng… Ngủ say trong phòng vô trùng ở Đông

gia suốt 30 năm nay. Tôi nghĩ tôi nên nói rõ chỗ này: Đông Dạng này

không phải Đông Dạng mà anh đã gặp. Về phần Đông Dạng mà anh gặp là ai,

hiện tại tôi không thể nói. Còn về cha ruột tôi là ai, xin lỗi, vẫn chưa đến lúc anh nên biết. Tôi chỉ có thể nói với anh rằng, tôi và anh là

anh em họ! Ba Diệu Hoa của anh là cậu tôi, mẹ Hà Cúc Hoa của anh là mợ

tôi… Chuyện này ông nội có thể làm chứng! Tôi không nói dối nửa lời!”



Đáp án này lần nữa khiến Thôi Tán và Kiều Sâm kinh ngạc: Thân phận đó đều khiến bọn họ bất ngờ.



Nhất thời, không khí trong phòng yên lặng như tờ, những tâm tư giấu kín trong lòng đều được mở ra một cách thần bí.



Thôi Tán vội vàng vờ lấy cốc nước, vì cổ họng anh ta đang khát khô, sau đó lại hỏi:



“Đông Đình Phong, lúc đầu Hàn Tịnh mang đứa con của tôi, chuyện này, lúc cô ấy gả cho anh, anh đã biết chưa?”



“Hàn Tịnh cho rằng tôi không biết; ban đầu đích thực là tôi không biết, nhưng lúc đi đăng ký kết hôn tôi đã biết…”



Đông Đình Phong từ từ nói.



“Đã vậy tại sao anh còn lấy cô ấy?”



Thôi Tán trợn trừng mắt, nghiến rằng, nếu không phải tại Đông Đình

Phong thì cả nhà ba người của anh ta đã không dẫn đến kết cục của ngày

hôm nay: Vợ chết con thất lạc.



Đông Đình Phong im lặng một lúc:



“Đương nhiên là có nguyên nhân!”



“Nguyên nhân là gì?”



“Cô ấy đã chuốc lấy phiến phức. Tôi chỉ là tương kế tựu kế!”



“Phiền phức? Có ý gì?”



Thôi Tán nghi ngờ hỏi.



“Có một thế lực thần bí đã âm thầm khống chế cô ấy. Dùng tính mạng

của ba mẹ con họ Hàn để đe dọa, ép cô ấy lấy tôi. Lúc đầu cô ấy sống

chết không chịu. Cũng đã từng muốn chạy trốn, nhưng cô ấy chạy không

thoát. Cô ấy bị bức vào đường cùng, chính lúc đó tôi đã cứu cô ấy. Tôi

nghĩ, tất cả chuyện này đều có người cố ý sắp xếp. Cô ấy không còn cách

nào khác chỉ có thể đồng ý lấy tôi.”



Thôi Tán lại hỏi:



“Vậy tại sao anh biết được chuyện đó?”



“Lúc Hàn Tịnh nằm mơ đã nói. Sau đó tôi hỏi cô ấy, nhưng cô ấy sống

chết không chịu nói. Tôi không muốn hỏi nữa, do đó suốt mấy năm nay tôi

vẫn luôn điều tra.”



“Anh tốt như vậy sao?”



Ngữ khí mang theo chút châm chọc.



Đông Đình Phong không để ý đến sự châm chọc đó vẫn tiếp tục nói:



“Tôi và Hàn Tịnh là hôn nhân theo thỏa thuận. Tôi bảo đảm an toàn cho cô ấy, cô ấy sẽ đem quyền sở hữu số cổ phẩn ủy thác cho tôi!”



“Đứa trẻ đó đâu… Anh thật sự không cách nào tra ra sao?”



“Đến lúc tôi phát hiện Đông Kỳ không phải Đông Kỳ lúc sinh ra thì đã 2 năm rồi, bác sĩ khoa sản đỡ đẻ cho Hàn Tịnh đã sớm di dân ra nước

ngoài. Gần đây tôi tìm được bà ta nhưng đãng tiếc, năm ngoái bà ta đã

trúng gió, không thể nói được nữa.”



Thôi Tán cảm thấy vô cùng thất vọng, nhưng vẫn chưa có ý định từ bỏ, lại hỏi tiếp:



“Vậy nội gián mà anh nói là ai?”



“Kẻ nội gián 30 năm trước đã chết. Về phần nội gián đang ẩn núp ở

Đông gia, một trong số đó đã bị tôi bắt được: là chị Minh. Bây giờ đang

bị cách ly. Nhưng chị ta chỉ là một nhân vật nhỏ, dù sao cũng là bị kẻ


Sau đó, năm 2006, nền kinh tế Đông Ngải Quốc suy thoái, rất nhiều xí

nghiệp của các gia tộc nhỏ đều bước vào tình trạng phá sản, An gia cũng

không tránh khỏi điều này.



Vào tháng 7 năm 2006, An gia chuẩn bị tuyên bố phá sản, có một doanh

nhân Nhật Bản chuẩn bị thu mua An Thị. Cùng tháng này, mẹ tôi nói với

tôi, muốn tôi ra tay giúp đỡ An gia thoát khỏi tình trạng khó khăn. Lúc

đó, ngay cả Tập đoàn Vạn Thế vì khủng hoảng tài chính mà lợi nhuận cũng

bị trững lại. Bản thân tôi cũng hết cách. Nhưng mẹ đã mở lời nên tôi

không thể không giúp.



Tháng 7, tôi bắt đầu tìm hiểu nguyên nhân thất bại của An gia. Đầu

tháng 8, vì chuyện của An gia tôi đã bay đến Quỳnh thành gặp người muốn

thu mua An Thị để bàn bạc giá cả!



Cùng tháng đó, ông nội tổ chức tiệc sinh nhật cho tôi ở Quỳnh Thành, sau đó xảy ra chuyện nằm ngoài tầm khống chế của tôi.



Tháng 8, tôi bị ông nội ép cưới.



Tháng 9, tôi và Hàn Tịnh kết hôn, đồng thời dùng danh nghĩa riêng mua vào 60% số cổ phần của An thị, chính thức giành được An thị, tôi bảo

đảm với mẹ tôi rằng, tất cả tiền vốn là cho An gia mượn để giải quyết

khó khăn. Sau đó, tôi rất bận, thường đến An thị tăng ca.



Trong thời gian này, bởi vì An Na có đến An thị giúp đỡ và làm trợ lí đặc biệt cho tôi. Tôi vẫn luôn không cần nữ thư kí. Nhưng lần này ngoại lệ, bởi vì: Không muốn khiến cô ấy kích động, lúc này cô ấy đang dưỡng

bệnh, có việc làm cũng đỡ buồn chán.



Tháng 5 năm 2007, Hàn Tịnh sinh ở bệnh viện Mai Loan, bác sĩ sản khoa là do Chu Huệ giới thiệu, người này là bác sĩ giỏi trong lĩnh vực phụ

sản, đồng thời còn là chủ nhiệm do phụ thân của Kiều Sâm đề cử vừa mới

nhận chức không lâu.



Ngày 30 tháng 12 năm 2007, An thị thắng lớn nên mở tiệc mừng. Sau đó, tôi nhận điện thoại của An Na, cô ấy và Lôi Lôi đến nhà in thì mấy tên

côn đồ xông ra, cưỡng ép bắt Lôi Lôi đến Yêm Thị. An Na cũng đi cùng.

Tôi dập máy không nói lời nào cùng Trần Tụy lập tức đến Yêm Thị.



Ngày đó, ở Yêm Thị, tôi nhận được điện thoại của bọn lặc danh, chạy

đến Đổ Thành nhưng không tìm thấy Lôi Lôi. Có người nói, Lôi Lôi bị hai

người đàn ông lạ bắt đi.



Sau đó không biết ai đã báo cảnh sát, tất cả mọi người bỏ chạy. Tôi

và Trần Tụy chạy đến Đổ Thành thì gặp An Na. Trong quá trình tìm kiếm,

có một chiếc xe đột nhiên lao về phía chúng tôi. An Na đúng lúc đẩy tôi

ra, tôi không sao, nhưng An Na bị thương gãy một chiếc xương sườn.



Sau đó, tôi ôm cô ấy đến bệnh viện cấp cứu. Phẫu thuật xong, An Na tỏ tình với tôi, nói cái gì mà thích tôi rất lâu, cô ấy nói không cần

thiên trường địa cửu, chỉ muốn phải nuối tiếc tuổi thanh xuân.”



Nghe đến đây, trong lòng Ninh Mẫn tự nhiên có chút chua xót, hóa ra,

hắn và An Na không chỉ là “thanh mai trúc mã”, mà còn hoạn nạn có nhau:

Khó trách hắn lại đối tốt với cô ta như vậy.



Đang nghĩ, ánh mắt Đông Đình Phong đột nhiên rơi xuống người cô, nhất thời sau đó nói ra một câu:



“Tôi không từ chối cô ấy ngay tại chỗ đó là bởi vì: Tim cô ấy không tốt. Ông nội luôn dạy tôi:Uống nước nhớ nguồn, biết ơn báo đáp. Có lẽ tôi không báo đáp được ân ứu mạng này, nhưng ít ra tôi không thể trong tình huống đó hại cô ấy!”



Câu này hắn rõ ràng là muốn giải thích cho cô.



Hứ, cô nhỏ mọn như vậy sao?



Được thôi, chí ít cũng giải thích rồi, nó khiến cô thấy thoái mái hơn.



Khóe môi cô không tự chủ cong lên một chút. Và môi hắn cũng cong lên, giống như thích thú nhìn cô như vậy, ánh mắt hắn cũng dịu dàng một

chút, tiếp tục nói:



“Tháng 1 năm 2008, tấm ảnh thân mật của tôi và An Na bị công bố, cái gọi là quan hệ yêu đương đó chính là vì vậy mà bị quy tội.



Ngày 12 tháng 2 năm 2008, An Đức và Chu Huệ vì ân sư qua đời nên phải bay đến Quỳnh Thành, trong nhà chỉ còn An Na, tôi đúng lúc đến thăm cô

ấy. Đêm đó, cô ấy phát sốt, tôi gọi bác sĩ đến nhà truyền nước. Hai ngày liền ở lại chăm sóc cô ấy. Sau đó lúc rời khỏi Ngự Cung lại bị đám báo

giới chụp được. Tin tức tôi có người tình bên ngoài cứ thế mà thành.



Nhưng sự thật ư?”



Hắn lại dừng một chút, lãnh đạm nhìn Chu Huệ:



“Tôi và An Na vẫn luôn giữ quan hệ trong sáng không hơn không kém.”



***



Cùng lúc này, An Na đang đi dạo quanh hoa viên, thưởng thức ánh mặt trời và cảnh đẹp.



Cô ta rất thích nơi này, chỉ cần vừa nghĩ đến tương lai mình có thể

trở thành nữ chủ nhân ở nơi này mà cô ta lại mỉm cười hạnh phúc, cả

người tỏa ra một sức hấp dẫn lạ thường.