Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 135 :

Ngày đăng: 16:21 19/04/20


Lúc này An Na và Đông Lôi đang đi dao quanh Vườn Tử Kinh, An Na không hề biết trong Noãn Các đang diễn ra một vở kịch chấn động lòng người.



Trong Noãn Các.



Lời Đông Đình Phong vừa nói ra, mí mắt Chu Huệ giật giật, ngực có cảm giác giống như bị một hòn đá đè xuống không thể thở nổi. Bà ta lặp lại

một câu:



“Quan hệ trong sáng?”



Tim vì vậy mà ớn lạnh.



“Làm sao có thể? Tiểu An thừa nhận rằng nó sớm đã là người đàn bà của cậu… Ở bệnh viện, trong phòng bệnh, hai người còn đắm đuối… Cẩn Chi,

đây là cậu muốn quỵt nợ sao?”



Thanh âm đột nhiên nghiêm túc, giống như một con gà mái mẹ vội vàng muốn bảo vệ con mình không bị bất cứ tổn thương nào.



“Quỵt nợ?”



Hắn cười, thanh âm vang vọng khắp phòng:



“Là tôi đây quỵt nợ sao? Chu Huệ, quay về hỏi con gái bà, rốt cuộc

tôi đã động đến cô ấy chưa? Đương nhiên, nếu như bà muốn đối chất, tôi

cũng sẵn lòng tiếp đón. Chỉ cần bà không sợ tổn hại đến con gái mình

thôi.”



Ngữ khí khẳng định cùng biểu cảm lạnh lùng đó khiến Chu Huệ vô cùng lúng túng:



“Cậu đã không thích Tiểu An, vậy tại sao cậu còn muốn giả vờ qua lại với con bé như vậy…”



An Đức đỡ lấy người vợ đang tức giận của mình, vừa kinh ngạc, vừa tức giận nhưng lại hoảng sợ, hóa ra hôm nay hắn gọi bọn họ đến đây là muốn

thanh toán nợ cũ.



Rồi hắn lại cười lạnh một tiếng:



“Không biết An Đức ông còn nhớ không, đã từng có lần tôi và ông ngồi

uống trà, ông hỏi tôi chuyện ở Yêm Thị tôi đã xử lí ra sao?”



An Đức bị câu hỏi này làm khiếp vía, ông ta nhìn thấy Đông Đình Phong đang nhìn chằm chằm ông ta, ánh mắt sắc nhọn giống như sắp đâm thẳng

vào ngực ông ta.



Ông ta không tiếp lời, nhưng Đông Đình Phong cũng không để ý, tiếp tục truy hỏi:



“Còn nhớ lúc đó tôi trả lời ông thế nào không?”



Một lúc sau, hắn lại tự trả lời:



“Chuyện nên xử lí tôi đã xử lí thỏa đáng. Có lẽ vẫn còn cá lọt lưới,

không bắt hết, vậy coi như họ tốt số. Nhưng nếu bắt được lần nữa thì

đừng mong trốn thoát.”



Nói đến đây, hắn giương cằm lên, khiến các góc cạnh của khuôn mặt

càng thêm sắc bén, lời lẽ nói ra lạnh nhạt khiến người khác run sợ:



“Lấy gậy ông đập lưng ông luôn là phong cách của tôi. Cẩn Chi tôi

không thích kết oán nhưng ai dám động đến giới hạn cuối cùng của tôi thì thật ngại, lúc nào nên trả lại tôi sẽ bắt họ phải bồi đắp gấp bội! An

Đức, là gia đình các người chọc giận tôi trước. Bây giờ các người còn

không biết xấu hổ mà trả đòn sao?”



Nói dứt lời, An Đức yên lặng, sắc mặt tối đen như mực.



Bầu không khí thoáng chốc trở nên cứng nhắc, tất cả mọi người đều im lặng.


Đông Đình Phong suy nghĩ sau đó nói.



Thôi Tán từ từ bỏ tay ra rồi lại nhìn về phía hắn, ngữ khí mang theo chút tức giận:



“Lẽ nào tha cho bọn họ như vậy? Đâu có chuyện dễ dàng như vậy…”



Con anh ta làm sao có thể vô duyên vô cớ mà biến mất được.



“Đúng rồi, là ai đã sinh ra Đông Kỳ, chuyện này lẽ nào cậu không muốn điều tra rõ sao?”



Kiều Sâm nhẹ nhàng hỏi, xa cách 6 năm, anh ta mới phát hiện sự hiểu

biết của anh ta đối với người bạn tri kỉ năm nào này thật quá ít…



“Bọn họ không biết, các cậu cũng không biết sao? Những kẻ biết quá

nhiều đều phải chết… Mà đến hôm nay bọn họ vẫn còn sống chứng tỏ… không

cần nói cũng biết…”



Thôi Tán và Kiều Sâm suy nghĩ mà sống lưng ớn lạnh.



Đông Đình Phong nhìn về phía vợ chồng An Đức:



“Các người đi đi!”



“Cẩn Chi…”



An Đức ôm lấy người vợ đang run rẩy, bà ta khó chịu gọi một tiếng,

muốn biện minh cái gì đó cho hành vi của bản thân nhưng vừa mở miệng thì lại không biết nói gì.



Đông Đình Phong ngồi lại vào chỗ của mình, uống xong ngụm trà mới

ngẩng đầu lên, nét mặt vẫn như vậy, tác phong thân sĩ, cả người toát ra

khí lạnh khiến cặp vợ chồng này khó xử. Lúc trước, người đàn ông này là

chỗ dựa vững chắc của họ, nhưng hiện tại hắn lại cho họ cảm giác bị áp

bức vô cùng.



“Cẩn Chi, cháu có thể nghe chúng ta giải thích không?”



“Không cần. Ngụy biện chỉ là hành vi trốn tránh trách nhiệm. Tôi

không muốn nghe! Đi đi! Hãy đưa theo An Na của các người rời khỏi đây!”



Đông Đình Phong rất kiên quyết, hai chân hắn vắt chéo, dựa vào thành

ghế trông rất ưu nhã, khí thế bức người, lời lẽ băng lãnh từ trong miệng hắn nói ra:



“Trong trò chơi này, tôi không nợ An gia các người cái gì. Ngược lại, là các người vẫn luôn cài bẫy tôi. Nể tình mấy năm nay, tôi sẽ không

tính toán. Số 10 Ngự Cung cùng với trái tim đang đặt trong ngực An Na

bây giờ xem như là thù lao tôi trả cho An Na đã diễn cùng tôi suốt 5 năm nay.



Từ nay về sau, tôi không có bất cứ liên quan gì đến An gia, cũng hi

vọng hai vị sau khi trở về có thể quản lí tốt con gái yêu của mình, đừng lại chạy đến Đông gia rồi tự mình mất mặt.



Chu Huệ, An Đức, đã dám chơi với Đông Đình Phong tôi thì các người

cũng nên chuẩn bị sẵn tâm lí được mất. Bất kể là các người thua hay

được, thì đó cũng là cái giá mà các người phải trả…



Mời, không tiễn!”



Mọi người đều nói Đông Đình Phong lạnh lùng tâm cơ càng đáng sợ. Quả nhiên là vậy.



Hóa ra ngay từ lúc đầu, hắn đã thấy được kết cục, còn sớm đã tính toán rõ ràng được mất mà mình bỏ ra.