Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 136 :

Ngày đăng: 16:21 19/04/20


Sắc mặt Chu Huệ lúc này là những mảng tái xanh, bà ta không chịu đi,

đứng yên tại chỗ nửa bước cũng không rời, sau đó run rẩy đi về phía Hà

Cúc Hoa, bộ dạng vô cùng đáng thương.



Bà ta muốn năm nỉ người bạn tốt này nhưng Đông Đình Phong nhanh như chớp chạy đến lấy tay trái cản lại, lãnh đạm nói:



“Dừng lại! Đừng lấy tình cảm bao năm nay đó cầu xin sự thông cảm của mẹ tôi, hãy để bà ấy yên tĩnh!”



Bà ta dừng lại nhưng vẫn nói với Hà Cúc Hoa:



“Cúc Hoa, tôi… tôi biết chúng tôi đã sai ở đâu, nhưng chúng tôi cũng

là vì bất đắc dĩ… Nếu muốn trừng phạt thì cứ trừng phạt tôi… Cẩn Chi làm như vậy, đó là ép An An vào chỗ chết… Cúc Hoa… Cẩn Chi không thể làm

như vậy, không thể…”



Đứa con gái đáng thương của bà ta đã si mê người đàn ông này bao

nhiêu năm, nếu biết tất cả chỉ là một vở kịch, An Na sẽ phải làm sao để

đối mặt với sự chỉ trỏ của người đời trong suốt quãng đời còn lại?



Đông Đình Phong đã cho An Na một trái tim khỏe mạnh, đây là muốn cô ta về sau sống một cuộc đời thống khổ sao?



Chu Huệ không dám tưởng tượng, đến lúc đó con gái bà ta sẽ phát điên thế nào?



Bên này, Hà Cúc Hoa trầm lặng, cũng không dám tưởng tượng sau khi An

Na biết được quyết định của Cẩn Chi sẽ đau lòng thế nào, đáng thương ra

sao, nhưng bà có thể nào làm gì sao?



Tất cả đều do bọn họ tự làm tự chịu!



“Sớm biết có ngày hôm này thì hà tất ban đầu còn làm như vậy. A Huệ,

bà muốn tôi làm gì? Ép Cẩn Chi lấy Tiểu An sao? Sự thật đã được phơi

bày, bà thấy chúng tôi còn có thể coi như chưa xảy ra chuyện gì sao? Bà

cho rằng vẫn có thể như lúc trước sao? Không được nữa rồi!”



Hà Cúc Hoa nặng nề nói ra bốn chữ cuối cùng, tự sâu bên trong bà cũng đang thở dài:



“Đều là mẹ, tôi có thể hiểu tấm lòng của người mẹ như bà, nhưng tôi

cũng có lập trường của riêng mình. A Huệ, hãy đưa Tiểu An về đi, tim của nó là do Cẩn Chi tận lực nhờ người cấy ghép.



Hãy sống thật tốt, còn hơn là vì một người đàn ông không yêu mình mà đi tìm cái chết.



Xem xem, tôi không có Diệu Hoa vẫn sống tốt suốt 20 năm nay.



Nam nữ trên đời này đều là cá thể độc lập, có thể vì tình yêu mà đến

với nhau, nhưng cũng có thể một mình sống đời bình dị. Không có gì ghê

gớm cả. Phụ nữ chống lại được cản trở mới là người phụ nữ đích thật.”



Ngữ khí của một người từng trải khiến Chu Huệ nghẹn lời.



Bà ta biết Hà Cúc Hoa là một người phụ nữ dịu dàng, cả đời này hầu

như hai người chưa từng cãi nhau, cũng đừng nói đến việc nặng lời, hiện

tại, Hà Cúc Hoa đã nói như vậy thì bà ta có cầu xin thế nào cùng vô ích.



Bà ta hít một hơi thật sâu, không muốn lại càng lún sâu vào vũng lầy nữa, lau đi hàng nước mắt, bà ta kéo An Đức rời khỏi.



Ánh nắng bên ngoài rất ấm áp, chỉ là thế nào cũng không thể sưởi ấm

được trái tim đang lạnh cóng của bọn họ, tiếp theo, bọn họ phải làm thế

nào để nói rõ cho An Na sự thật tàn nhẫn này?



Hai vợ chồng họ liếc mắt nhìn nhau, và từ trong đáy mắt đối phương nhìn thấy được thân ảnh xấu xí đến thảm hại của mình.


Ngoài Noãn Các.



“Tiểu Trần, cậu đỡ Đông lão gia về nhà chính. Hàn Tịnh, con đi với ta…”



Hà Cúc Hoa không về phòng, đứng chết lặng bên ngoài Noãn Các một lúc

lâu sau đó dặn dò một câu, vẫn gọi Ninh Mẫn là Hàn Tịnh như cũ.



Đông Lục Phúc liếc nhìn con dâu một cái, sau đó mỉm cười vỗ nhẹ vào

tay Ninh Mẫn rồi chống gậy về nhà chính, theo sau đó là Trần Tụy.



Hà Cúc Hoa đi đến nhà hoa.



Chỗ bà thích nhất ở Vườn Tử Kinh của Cẩn Chi chính là phòng hoa, hoa gì cũng có. Và hơn nữa còn rất đẹp.



Mấy năm nay bà rất cô đơn, cho nên thích trồng hoa. Cẩn Chi cũng yêu

hoa, nhưng hắn không thể tự tay chăm sóc, chỉ có thể thuê người làm, còn mình thì thưởng thức.



Ninh Mẫn lặng lẽ đi theo.



Đông Lôi cũng đi, cô không biết trong Noãn Các mọi người đã nói cái

gì mà trông tinh thần ai nấy đều kì lạ, khẳng định là đã xảy ra chuyện

đại sự gì đó.



Đông Lôi vẫn luôn quan sát Ninh Mẫn, miệng đột nhiên bật ra cả đống câu hỏi:



“Chị tên Ninh Vũ? Nhà ở đâu? Trong nhà còn có ai không? Làm gì? Tư

thế chị cầm súng rất đẹp, lẽ nào chị tham gia quân đội? Còn nữa, chị có

thích anh trai em không? Haizz, tại sao chị không nói câu nào vậy?”



Ninh Mẫn liếc nhìn về phía cô gái trẻ vẫn luôn miệng hỏi mình ấy, ánh mắt Lôi Lôi mở to hiếu kì, đã không còn vẻ đối đầu với cô như lúc trước nữa.



“Đông Lôi, cô điều tra hộ khẩu tôi sao? Ai cho cô quyền đó? Cô có

quyền hỏi, vậy có phải tôi cũng có quyền từ chối trả lời không?”



Đông Lôi nghẹn lời, một lúc sau mới bập bẹ kêu lên:



“Miệng lưỡi sao mà sắc bén vậy, chị học chuyên ngành gì?”



Khóe miệng Ninh Mẫn cong lên.



Hà Cúc Hà đang đứng ngắm hoa, cô gái này và Hàn Tịnh hoàn toàn không

giống nhau, trên người cô toát lên vẻ sự tin, đẹp đẽ, về thân phận e

rằng không đơn giản.



Chính lúc này, bên ngoài đột nhiên có một trận đấu khẩu:



“Vị tiên sinh này, tại sao anh lại tùy tiện xông vào Vườn Tử Kinh vậy? Mời anh lập tức đi cho!”



Ba người phụ nữ trong nhà hoa nghe thấy vậy, vội vàng quay đầu, nhìn thấy bốn vệ sĩ đang chặn một nam nhân mặc tây phục màu đen.



Lúc Ninh Mẫn nhìn thấy khuôn mặt đó, sống lưng trở nên cứng nhắc, nụ cười bất giác cũng thu lại.



Đó là Hách Quân…



Và cũng chính lúc này, ánh mắt người đàn ông đó giống như tia điện

xoẹt ngang về phía cô, ánh mắt anh ta đột nhiên vui mừng, thiếu chút nữa hại mắt Ninh Mẫn mù lòa.



Anh ta đã nhận ra cô.