Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 137 :

Ngày đăng: 16:21 19/04/20


Hách Quân bật tường đi vào, bên cạnh là trợ thủ Tiểu Cung.



Tiểu Cung toát mồ hôi, cảm thấy có chút ngại:



“Đại ca, như vậy… có chút không phải!”



Đông gia không phải nhà bình thường, gây chuyện thì sẽ rất khó xử.



Hách Quân không để ý, nhìn ngắm xung quanh, quả thật là rất đẹp. Đông Đình Phong đúng là rất biết hưởng thụ, ngôi nhà này quá đẹp, nó khiến

anh ta không tự chủ được mà thốt lên bốn chữ: Kim ốc tàng Kiều (nhà vàng cất người đẹp).



Người đẹp như hoa, phong cảnh trữ tình, đúng là hết ý.



Nhưng người đẹp đó đâu phải người đẹp của hắn, hắn làm sao có thể đem người trong lòng của người cất giấu đi chứ?



Thật là không tốt. Tuyệt đối không tốt.



Đây chính là suy nghĩ đầu tiên của Hách Quân khi nhìn thấy Ninh Mẫn.



***



Tối qua, sau khi Hách Quân trở về, càng nghĩ càng cảm thấy không

đúng. Anh ta trằn trọc không ngủ được, ngồi dậy uống cà phê, vừa uống

vừa xem lại đoạn video hôm xảy ra vụ cướp tại sân bân Hoa Châu nhưng xem đi xem lại vẫn không thấy danh sách hành khách đăng kí có vấn đề. Tiếp

đó anh ta lại điều tra tình hình trả vé ngày hôm đó, kết quả phát hiện

trong danh sách trả vé có tên Hàn Tịnh.



Cũng có thể nói, hôm đó Hàn Tịnh đã định ngồi máy bay đến Quỳnh Thành, nhưng sau cùng vì nguyên nhân nào đó lại không đi.



Người trả lại vé máy bay chính là vệ sĩ của Đông gia.



Chuyện này anh ta đã điều tra suốt cả đêm để biết được.



Vì vậy anh ta mạo muội đặt một giả thiết: Có phải có sự nhầm lẫn về thân phận của hai người này?



Mặc dù giả thiết này hơi vô lí nhưng cũng không thể nói là hoàn toàn không có khả năng.



Sau đó, anh ta lại điều tra sự việc xảy ra ở Đông gia ngày 31 tháng 12.



Sau mấy tiếng đồng hồ, Tiểu Cung quay về báo cáo, khoảng 10 giờ đêm

đó, Đông gia đã điều động máy bay trực thăng tại nhà riêng ở Đông viên.

Không lâu sau, ba chiếc xe từ Đông viên đi ra, cuối cùng hệ thống quan

sát không ghi lại được bọn họ đã đi đâu.



Anh ta rất hiếu kì, đêm hôm như vậy, ba chiếc xe của Đông gia còn đi đâu?



Hơn nữa còn đi suốt đêm, cho đến tận gần sáng hôm sang mới có hai chiếc trở về.



Còn chiếc Bently của Đông Đình Phong đến 6 giờ sáng mới về Đông gia.



Anh ta cảm thấy trong đây có nhiều nghi hoặc.



Chuyện này khiến anh ta suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng theo nguyên tắc “thà giết nhầm còn hơn bỏ sót” mà thực hiện.



Lúc đến Vườn Từ Kinh, nhìn thấy ngoài của lớn có không ít xe dựng ở

ven đường và còn có người của phía cảnh sát. Thấy vậy, anh ta liền qua

chào rồi vài tiếng. Sau đó, tận dụng tình thế đột nhập vào trong. Chỉ là điều anh ta không ngờ rằng, chưa đến 3 phút sau anh ta đã bị vệ sĩ phát hiện rồi ngăn cản.



Anh ta chỉnh lại quần áo và cà vạt rồi mỉm cười giải thích:



“Tôi và Đông tiên sinh có hẹn…”



Hôm nay, anh ta ăn mặc rất chỉnh tề, từ đầu đến chân đều là hàng sản xuất có hạn, nhìn qua nhìn lại không giống kẻ ăn trộm.



Đáng tiếc vệ sĩ Đông gia lại rất nguyên tắc:



“Đã có hẹn tại sao không đi cửa trước? Trèo tường đi vào thì chỉ có

kẻ trộm, đi, cảnh sát đang ở bên ngoài. Đột nhập vào nhà riêng, anh có

lời nào thì cứ nói với cảnh sát!”



“Ấy, tôi nói này, đây là hiểu lầm, hiểu lầm… Không tin, anh cứ hỏi

Boss của các anh… Đều là người quen… Vỡ lở ra mặt mũi mọi người đều

không hay.”



Hai vệ sĩ này quá khỏe, Hách Quân đi mấy bước liền bị họ chặn lại.

Sau đó, anh ta vẫn cố lừa bọn họ để chạy trốn, hai vệ sĩ này vừa đuổi

theo vừa la lên.



Anh ta nhanh như sóc trốn thoát khỏi sự truy đuổi của hai vệ sĩ, đứng chết lặng tại chỗ, thở hổn hển, trán đẫm mồ hôi, trong lòng nghĩ:



“Hoắc gia ơi Hoắc gia, vì tình yêu của cậu mà Hách Quân tôi ngay thẳng đã phải cúi mình…”



Đúng, anh ta hạ quyết tâm, hôm nay nhất định phải gặp được người, đến lúc xác định đối phương có phải hay không mới yên tâm. Nhưng anh ta

đánh cược, có tám, chín phần là chắc chắn.



Nhìn thấy thắng lợi trước mắt, chỉ cần đi thêm mười mấy bước là có

thể vào nhà hoa đó, nhưng anh ta không muốn lại bị hai vệ sĩ phía sau

kia bắt lại. Nếu tình thế này mà đánh nhau, anh ta sẽ thiệt.



“Vị tiên sinh này, đây là nhà riêng, cấm xông vào mời anh đi cho, nếu không chúng tôi sẽ không khách khí.”



Hai vệ sĩ phía sau giang tay ra cản.



Hách Quân lau mồ hôi, sau đó xua tay cười:



“Châm chước một chút. Tôi phải vào nhà hoa đó…”



Mọi người nghiêm mặt, nhìn nhau không có ý tốt.



Xong rồi, nếu như là anh ta , đối diện với kẻ xông vào nhà mình cũng không thể khách khí.



Làm sao đây?



Lẽ nào lại uổng công tốn sức như vậy?



Vốn anh ta cho rằng lần này anh ta nhất định sẽ bị đánh ra ngoài, may thay, ông trời thương sót, ba người phụ nữ đó lần lượt đi ra.



Vị đi đầu tiên, anh ta nhận ra đó là Hà Cúc Hoa, con dâu trưởng của

Đông gia, đúng là giống như lời đồn, ung dung quý phái, chỉ là hôm nay
Ngải Quốc.



Lúc này, cô hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, hắn

không biết cô đang nghĩ gì, loại cảm giác xa cách này khiến hắn không

thoải mái.



Hắn biết, hắn và cô cần thời gian và không gian để hiểu lẫn nhau để

thu hẹp khoảng cách. Ông trời đã cho hắn cơ hội nhưng lại không cho hắn

thời gian, đó thật sự là chuyện khiến hắn phiền não.



“Tối qua, anh ra ngoài để gặp Hách Quân!”



Hắn đột nhiên thấp giọng nói, ôm lấy eo cô để khiến cô chú ý.



“Ồ, vậy sao?”



Cô cảm thấy thắt lưng có lực, cúi đầu nhìn cánh tay đó, nhưng không đẩy ra.



“Các anh nói cái gì?”



“Hôm qua, anh ta còn hoài nghi Hàn Tịnh không phải Hàn Tịnh, hôm nay, anh ta nhất định đã xác định được thân phận của em. Anh ta phụng mệnh

muốn đưa em về?”



Là đây cũng chính là chuyện hắn không thể nào cho phép.



Hắn nhẹ nhàng vươn tay ra đỡ lấy vai cô, vân vê những lọn tóc của cô rồi nhìn chăm chú:



“Vậy em muốn về không?”



Lúc hỏi câu này hắn thật sự rất lo lắng.



“Không muốn!”



Cô không cần nghĩ ngay lập tức nói ra hai chữ này.



Nhưng cặp lông mày vẫn nhíu chặt.



Hách Quân nói cô trốn chạy cũng không giải quyết được vấn đề, nhưng

cứ xem như là cô trở về thì vấn đề có thể giải quyết được sao?



Không thể.



Đó là một mảng cuộc sống hỗn loạn. Và cô hiện tại rất sợ hỗn loạn, chỉ muốn yên ổn.



Cho dù biết cô đang trốn tránh, nhưng hắn vẫn rất vui, khi nghe được hai chữ này bất giác khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.



“Vậy thì tốt, còn nữa đừng cau mày.”



Ngón tay hắn nhẹ nhàng ấn vào mi tâm của cô.



“Hiện tại, cho dù em muốn về anh cũng không cho!”



Kèm theo câu nói này là một nụ hôn cuồng nhiệt, cánh môi hắn đột

nhiên hạ xuống chiếm lấy cặp môi mềm mại của cô, cô không có nhắm nắt,

nhìn khuôn mặt anh tuấn đó với khí thế cưỡng đoạt kia đang đè cô xuống

sô pha, nhưng cô không phản kháng, ngược lại còn đáp trả.



Mấy nụ hôn giữa cô và hắn đều do hắn chủ động, còn cô luôn ở thế bị động.



Đây là lần đầu tiên cô hôn đáp trả.



Lúc này, cô để chính mình đắm chìm trong hơi thở của hắn, nụ hôn của

hắn, vòng tay của hắn giống như một khối di động, không chịu buông theo, vững vàng dính chặt.



Còn sự nhiệt tình của cô giống như chất xúc tác mãnh liệt khiến nụ hôn ấy càng lúc càng nóng, bộc phát…



Vừa bộc phát liền không thể cứu vãn.



Hắn cũng không khống chế, đem cô ôm lấy, tiến vào trong phòng, mạnh

mẽ đạp cửa, đè xuống giường, lột bỏ lớp áo quần bên ngoài, thành khẩn

mong đợi…



Cảnh tượng đó càng lúc càng thêm cuồng nhiệt, ánh mắt cô nhìn ngắm,

không hề phản kháng, cũng không buông bỏ, giống như muốn dùng cách đó để từ biệt quá khứ và nhắc nhở với chính mình: Hiện tại mày đã là người

đàn bà của Đông Đình Phong… Tình cũ, mày phải buông bỏ.



Hai cơ thể hợp vào nhau, và cảm giác đó khiến cô tạm thời quên đi những phiền muộn…



Trên chiếc giường rực đỏ, bọn họ đang dây dưa với cơ thể của đối

phương, quấn quýt đến mức giống như không chết không buông, cùng nhau

hưởng thụ cảm giác vui sướng của thể xác. Khoái cảm giống như lên tận

trời xanh đó khiến cô ôm chặt cổ hắn rất lâu, cắn chặt hàm răng cho đến

khi tất cả trở lại bình thường.



Hắn tiến vào cô mỉm cười, nụ cười rạng rỡ, giống như rất hài lòng với biểu hiện cuồng nhiệt của cô, còn cô lại thẹn thùng, hận không thể nắm

lấy chiếc chăn che đi cơ thể của mình, hoặc đào một cái hố để nhảy xuống cho đỡ nhục.



Dốc sức phối hợp cùng hắn khiến cô cảm thấy mệt.



Trong chiếc chăn mềm mại, cô dùng bàn tay che mặt hắn, cô không muốn nhìn thấy nụ cười xấu xa đó của hắn.



Cơ thể cô khắc sâu cảm giác hắn đem lại cho mình, rất đẹp, cũng rất phức tạp.



***



Ngoài cửa Vườn Tử Kinh, Hách Quân tựa lưng vào cửa xe, châm một điếu

thuốc, trầm lặng nhìn cánh cổng cùng với đám vệ sĩ vừa giằng co với anh

ta, nhưng anh ta hút được nửa điếu liền vứt xuống đất, lấy chân dập tắt.



Vừa nãy Tiểu Cung hỏi:



“Vị bên trong đó rốt cuộc có phải không?”



Làm sao có thể không phải.



Anh ta yên lặng không nói lời nào, cầm lấy điện thoại, suy nghĩ có nên gọi điện cho Hoắc thiếu hay không.



Lưỡng lự một lúc lâu, cuối cùng anh ta vẫn gọi điện.