Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí
Chương 138 :
Ngày đăng: 16:21 19/04/20
Điện thoại đổ chuông rất lâu nhưng không có ai nhận. Bây giờ, có lẽ
hắn đang họp, hoặc là đang tiếp kiến nhân vật quan trọng nào đó, điện
thoại chắc đang ở chỗ Dương Khai hoặc là đang để chế độ yên lặng. Anh ta cau mày, dập máy.
Chuyện đã trở nên phức tạp.
Hoắc thiếu cho rằng Ninh Mẫn đang nằm trong tay Mạc Thần Chi nhưng
trên thực tế, cô đang sống tốt bên cạnh một người đàn ông khác, cô đang
sắm vai phu nhân vô danh của một nhân vật truyền kỳ khác, thậm chí đối
mặt anh ta, cô còn không chịu thừa nhận mình chính là Ninh Mẫn.
Nha đầu kia đã yêu Đông Đình Phong sao?
Theo như anh ta biết: Ninh Mẫn và Đông Đình Phong chưa từng qua lại
bao giờ. Bọn họ căn bản chính là hai người xa lạ. Nếu như nói, sân bay
Hoa Châu chính là nơi thân phận bắt đầu bị tráo đổi, như vậy hai người
đó quen biết nhau không quá bốn mươi ngày.
Thời gian bốn mươi ngày có thể phá vỡ được tình yêu của cô dành cho Hoắc thiếu sao?
Theo lí thì không thể.
Nhưng có một điểm anh ta tin rằng, trải qua sự việc ở Trúc Quốc chắc chắn Ninh Mẫn sẽ hận Hoắc thiếu.
Các thành viên Liệp Phong chết quá thê thảm, Mạc Thần Chi đã từng gửi cho Hoắc thiếu một đoạn video khoe khoang về kiệt tác của hắn. Những
chiến sĩ tinh anh bên cạnh Hoắc thiếu, họ đang ở độ tuổi đẹp nhất nhưng
từng người từng người một phải ra đi. Những người đứng xem còn rùng mình sợ hãi huống hồ là người trải nghiệm!
Đối mặt với sự ra đi của đồng đội nhưng lại không làm được gì, cảm giác đó thật sự rất đau khổ.
Vì vậy, cô hận Hoắc thiếu là chuyện bình thường.
Nhưng cuối cùng không phải cô vẫn trở về nước được sao?
Hơn nữa còn may mắn thoát khỏi lưỡi hái tử thần, không hề lên chuyến bay đó. Thành công bảo vệ mạng sống của mình.
Trong tình huống này, cô chọn cách ẩn nấp trong Đông gia thay vì liên lạc với Hoắc thiếu, đó là vì cái gì?
Anh ta thật sự không giải thích được.
Chứng kiến cảnh Đông Đình Phong nắm tay Ninh Mẫn rời đi, trái tim của anh ta giống như bị đâm trúng, đặc biệt không thoải mái, giống như thứ
trên danh nghĩa là do anh ta bảo vệ nhưng lại bị người khác lấy đi, cho
dù anh ta không phải là chủ sở hữu mà chỉ là người chịu trách nhiệm
trông coi.
Anh ta chỉ biết một chuyện: Cô là của Hoắc thiếu, Đông Đình Phong
không được phép chạm vào, cho dù chỉ là nắm tay cũng không được…
Giây phút này, đáy mắt hắn hiện rõ vẻ tức giận.
Đặc biệt là vừa nãy anh ta ngửi thấy mùi hoa Freesia nhàn nhạt trên
người Đông Đình Phong, điều này khiến anh ta càng lúc càng bực.
Đông Đình Phong là người thế nào, anh ta hiểu rõ, 6 năm trước, lí
lịch của hắn sạch sẽ không có bất kỳ tin tức tình ái nào, ngược lại 6
năm nay, hắn liên tiếp lên báo, nhưng trên thực tế, tất cả tin tức đó
chỉ là suy đoán của cánh truyền thông.
Sự mập mờ trên bức ảnh mãi mãi chỉ là mập mờ, người phụ nữ thật sự
được hắn nghiêm túc đối xử thì không có, điểm này, anh ta có thể khẳng
định: Trên mỗi một tấm hình, ánh mắt người đàn ông vĩnh viễn là vẻ lạnh
lùng, không có nửa điểm để ý. Cho dù là ánh mắt ngẫu nhiên bị chụp được, giống như đang nhìn ngắm nhưng kì thực hoàn toàn không có chút nhiệt
tình. Đó chính là điểm chung của những bức ảnh kia.
Nhưng hôm nay, anh ta nhìn thấy sự lo lắng trên nét mặt người đàn ông này, hắn vừa xuất hiện không hề nghĩ nhiều liền đuổi anh ta đi.
Đây là điều khác thường.
Trực giác nói cho anh ta biết: Đông Đình Phong cùng Ninh Mẫn sợ rằng
đã có gì đó. Cô nam quả nữ, lại trên danh nghĩa là vợ chồng.
Chỉ cần nghĩ như vậy, mí mắt của anh ta liền giật giật, vì vậy anh ta lại gọi điện cho Dương Khai, điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng nói của Dương Khai truyền tới:
“Có việc gì?”
“Hoắc thiếu đâu?”
“Đang cùng Bộ trưởng Hoắc tiếp kiến Mạc Nghiêu Chi của Trúc Quốc để
đàm phán về vấn đề ngoại giao của hai nước cùng với chuyện bàn giao hài
cốt các thành viên Liệp Phong.”
“Bắt đầu bao lâu rồi?”
“Hai tiếng!”
“Còn bao lâu nữa thì kết thúc?”
“Không rõ lắm!”
“Gặp mặt xong nói Hoắc thiếu gọi điện cho tôi!”
“Được!”
“Con hiểu rõ!”
Lúc này Đông Lôi đột nhiên xông đến ôm lấy hắn, kêu lên:
“Em mặc kệ anh là con trai ai, trong mắt em, anh là anh trai em, tên
khốn nạn đó… cút sang một bên… anh ta hại mẹ thành ra như vậy…”
Cô rất buồn, sự việc tại sao lại thành ra như vậy?
Cô mặc kệ ông nội có giải thích thế nào thì trong mắt cô, người đứng trước mặt đây mới chính là anh trai cô.
“Lôi Lôi, có lẽ em nên đứng từ góc độ của anh ta để suy nghĩ. Hãy dùng trái tim để cảm nhận. Dù sao đó vẫn là anh trai em…”
Hắn vuốt tóc cô: “Thử tiếp nhận. Đây vốn là chuyện mừng. Chỉ là có
người đã khiến nó loạn lên. Chúng ta phải dùng tình cảm để hóa giải và
chấp nhận sự thật này, không được cho kẻ đứng sau toại nguyện. Chúng ta
không thể làm kẻ ngốc như vậy!”
Đông Lôi suy nghĩ cũng thấy đúng, nhưng không lên tiếng.
“Được rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi! Chút nữa, mẹ, con phải đưa mẹ đến bệnh viện một chuyến, con phải xử lí chuyện này, đến lúc đó, Lôi Lôi,
em cùng ông nội về Đông viên đi…”
Hắn nói.
“Chị dâu đó đâu? À là cô gái Ninh Vũ Mao đó.”
Đông Lôi liếc mắt lên trên lầu, tại sao lại không xuống?
“Đang ở trên lầu. Cô ấy hơi mệt, để cô ấy một mình một chút… Đợi chút nữa, đội xe của chúng ta hãy về Đông viên trước, sau đó mới đến bệnh
viện…”
Những người ngoài đó, hắn nhất định phải dẫn đi.
Nhắc đến Ninh Vũ Mao, Đông Lục Phúc cuối cùng có cơ hội chen vào một câu:
“Cẩn Chi, cháu và nha đầu đó xảy ra chuyện gì?”
Đông Đình Phong mỉm cười:
“Ông nội, cô ấy là cháu dâu của người. Đợi ít ngày nữa, giải quyết
xong chuyện của mẹ, Thôi Tán, và của Hàn Tịnh, cháu sẽ đi đăng ký kết
hôn với cô ấy… Để cô ấy chính thức làm vợ cháu…”
Đáp án này mặc dù nằm trong dự liệu của Đông Lục Phúc, nhưng tận tai
nghe thấy, ông vẫn hơi kinh ngạc, xuyên qua cửa sổ, phía xa kia ông có
thể nhìn thấy đám người của Hách Quân vẫn đang đứng ngoài cửa.
Cảnh tượng xảy ra ngoài hoa viên lúc nãy ông cũng nhìn thấy. Một
người như vậy lại trong tình huống này chạy đến tìm nha đầu Ninh Vũ Mao, có thể thấy cô rất quan trọng.
“Hách Quân thế nào rồi? Nha đầu đó có lai lịch thế nào?”
“Ông nội, chuyện này sau này cháu sẽ nói rõ với ông. Hiện giờ chúng ta phải giải quyết chuyện của Thôi Tán đã…”
Tạm thời, hắn không muốn để lộ thân phận của cô ra ngoài…
***
Hai tiếng sau, cổng lớn của Vườn Tử Kinh mở ra, ba chiếc xe nối đuôi nhau đi ra, xe của Kiều Sâm đi cuối cùng.
“Đại ca, làm sao bây giờ?”
Tiểu Cung hỏi: “Chiếc xe đó là của Đông Đình Phong, chiếc xe kia là của Đông lão gia… bên trong hình như ngồi kín người…”
Hách Quân ném điếu thuốc xuống, liếc mắt về phía cửa lớn:
“Cậu trông ở đây, tôi đi theo họ…”
Trên đường đi theo, Hách Quân lại gọi điện cho Hoắc Khải Hàng.
Lúc đó, Hoắc Khải Hàng vừa họp xong nhưng sau đó, hắn vẫn phải tiếp
khách, hiện giờ hắn có nửa tiếng để đến thăm Vãn Vãn. Trước lúc tiếp
khách, hắn có nhận được điện thoại của mẹ hắn nói Vãn Vãn đang sốt cao,
nhưng hắn không thể đi được, cũng không biết lúc này con bé đã ra sao?
Đúng lúc hắn chạy đến phòng Ninh Khuynh Vãn thì Dương Khai đi tới, đưa điện thoại cho hắn:
“Hoắc thiếu, A Hách có gọi cho người, bảo ngài gọi lại!”
“Ừ!”
Hắn lập tức bấm số:
“Có chuyện gì?”
“Hoắc thiếu, người đã tìm được!”
Bảy chữ này khiến tim Hoắc Khải Hàng đập nhanh hơn, vui mừng quá đỗi, đây là tin tức tốt nhất hắn nghe được trong mấy tháng nay.