Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 139 :

Ngày đăng: 16:21 19/04/20


Hoắc Khải Hàng từ nhỏ đến lớn là một người tỉnh táo, hoàn cảnh sống

cùng với sự giáo dục khắt khe của mẫu thân khiến hắn trở thành loại

người gặp chuyện vẫn luôn bình tĩnh, dù cho núi lớn có đổ xuống đầu vẫn

không biến sắc. Sống 31 năm, chuyện có thể tác động đến tâm tình hắn

không nhiều, có thể làm cho hắn vui buồn rõ rệt, ngoại trừ Ninh Mẫn thì

không có người thứ hai.



Giây phút này, bởi vì câu nói ấy mà hắn vội vàng ngừng bước, ngẩng

đầu liếc nhìn bác sĩ đang truyền nước cho Vãn Vãn một cái rồi sang phòng khác, đè thấp thanh âm đang không cách nào che giấu được sự vui mừng:



“Tốt, vậy là tốt rồi… Đúng rồi, an toàn không? Có bị thương không?”



Sự ân cần tràn đầy lời nói.



Hách Quân nghe vậy mà mũi đột nhiên có chút cay, sự dặn vặt suốt 4

tháng nay về cái chết của Ninh Mẫn, giống như được Hoắc thiếu thiêu sạch trên lửa, giờ phút này khi nghe được tin tức, hy vọng đầu tiên của hắn

chính là cô có thể bình yên.



Thế sự vô thường, sinh mạng trân quý, còn sống là còn tương lai,

không có tính mạng, thế gian này dù có phồn thịnh thế nào thì cũng không có ý nghĩa.



“Chắc không sao!”



“Cái gì mà gọi là chắc không? Cô ấy đâu? Không ở bên cạnh cậu sao? Vẫn chưa cứu được sao?”



Hoắc Khải Hàng cảm giác được gì đó.



“Tôi đã nhìn thấy cô ấy.”



“Sau đó thì sao?”



“Cô ấy không chịu nhận tôi!” Anh ta nhẹ nhàng nói.



“Cái gì mà cô ấy không chịu nhận cậu?”



Lời nói này cũng quá lập lờ nước đôi.



Hách Quân trầm ngâm, vừa liếc nhìn phía trước đoàn xe của Đông gia, vừa cân nhắc phải trả lời thế nào:



“Nói như thế nào đây? Cô ấy không hề bị Mạc Thần Chi bắt giữ. Cô ấy

đang ở Đông gia. Hoắc thiếu, cô ấy… hiện giờ là phu nhân trên danh nghĩa của Đông Đình Phong… Có chuyện rất kì lạ, Đông thiếu phu nhân Hàn Tịnh

có tướng mạo giống Ninh tiểu thư như đúc. Tạm thời tôi không hiểu được,

tại sao Ninh tiểu thư lại đóng giả Hàn Tịnh. Nhưng tình hình trước mắt

là: Ninh tiểu thư hình như không muốn trở về Quỳnh Thành, và coi tôi như không khí. Hoắc thiếu, anh có thể phái người đưa Vãn Vãn đến đây

không?”



Hoắc Khải Hàng bình tĩnh nghe, cặp lông mày bất giác vặn lên, sự mừng rỡ lúc đầu bị câu nói kia xóa hết sạch.



Hắn nghĩ đến lần đó ở Ninh gia, nhớ lại giọng nói cực kỳ bi thương ở trong điện thoại mà lòng quặn đau.



Hắn biết rõ, cô hận hắn.



Nhưng hắn nghe không hiểu ý nghĩa trong câu nói: Tại sao cô lại trở thành Đông phu nhân?



“Cậu nói rõ cho tôi được không?”



Hách Quân đành phải đem toàn bộ quá trình kể lại.



Hoắc Khải Hàng nghe xong trầm mặc, hít một hơi thật sâu, tâm tình loạn vô cùng, nhưng rất tỉnh táo nói một câu:



“Được, tôi biết rồi.”



Nhấc cổ tay, hắn nhìn nhìn đồng hồ, hiện tại thời gian là 13 giờ 30

phút, chút nữa hắn còn có một cuộc họp quan trọng, ước chừng mất khoảng 3 giờ, cuộc họp này hắn nhất định phải tham dự, nhưng lịch trình tiếp

theo có thể lùi lại:



“5 tiếng sau gặp nhau ở Ba Thành!”



Hách Quân vừa nghe liền kinh ngạc, đột nhiên anh ta có chút ân hận vì đã gọi điện:



“Hoắc thiếu, cậu đừng tới đây, chỉ cần đem tiểu thư Vãn Vãn đến là

được, tôi sẽ có cách khiến Ninh tiểu thư cùng tôi trở về Quỳnh Thành!”



“Không, lúc này tôi muốn đích thân đưa cô ấy về nhà, tôi sẽ không để mẹ con cô ấy rời xa tôi nữa…”



“Hoắc thiếu…”



Hoắc Khải Hàng không cho anh ta cơ hội khuyên nhủ liền kiên quyết tắt máy, lúc này tâm trạng hắn rất sốt ruột.



Lúc quay người vào phòng, hắn quyết định:



Lúc này đây, hắn nhất định sẽ đi đăng kí kết hôn với cô.



Đúng, hắn phải để cô chính thức trở thành phu nhân danh chính ngôn

thuận của hắn, để cô mang họ Hoắc, và không rời xa hắn, cho dù hắn sẽ

phải mất đi cái khác, hắn cũng không tiếc.



6 năm trước, hắn đã vì quyền lợi, vì những thứ lợi ích kia, vì những

cố kỵ mà mất đi cô, lúc này đây, hắn muốn hành động trước. Hắn sẽ không

lại để tình yêu bị đâm chết trước pháp trượng của quyền lợi nữa.



“Trong nửa tiếng, có thể giúp Vãn Vãn hết sốt không?




Hắn quay đầu dặn dò.



“Dạ!”



Ninh Mẫn ngẩn ra: “Tiểu Kỳ cũng đi?”



“Ừ! Không thích sao?”



Hắn quay người lại tỉ mỉ xem xét.



Cô lập tức lắc đầu: “Làm sao có thể. Tôi rất thích Tiểu Kỳ!”



Nhắc đến mới nhớ, đã mấy ngày cô không gặp tiểu tử đáng yêu đó rồi.



Đang nói thì sau lưng truyền đến tiếng gọi của trẻ con:



“Mẹ… Mẹ… Mẹ…”



Sau đó là một vật mềm mại không rõ từ đâu nhào đến ôm lấy cô, sắc mặt của cô thoáng chút sáng rực lên, cười ha hả ôm lấy tiểu quỷ khiến ai

cũng phải yêu thích này:



“Mấy ngày không gặp, có nhớ mẹ không?”



“Tất nhiên là nhớ rồi… Con còn tưởng mẹ không cần con nữa… Nhiều ngày như vậy cũng không có để ý đến con… Đến đây, để con hôn một cái…”



Một trận cuồng hôn ập tới, sau đó Đông Kỳ bám lấy cổ Ninh Mẫn, cười mắt sáng ngời:



“Nhưng con sẽ không trách mẹ, bà cô trẻ nói ba và mẹ cần có không gian riêng, như vậy mới có thể tạo ra em gái…”



Ninh Mẫn vừa nghe, thiếu chút nữa lảo đảo!



Chết mết thôi, mục tiêu của hai cha con nhà này rất thống nhất: Nhỏ

thì liều mạng muốn em gái, to thì cố gắng hết sức tạo thành… Thật sự là

phối hợp rất tuyệt.



Khóe miệng của cô nhịn không được hung hăng kéo lên một chút.



Đông Đình Phong phì cười, buông tha cho người phụ nữ đang đỏ mặt kia, nhưng cũng không giúp cô giải nguy, ngược lại vuốt ve mái tóc ngắn của

con trai, chấp thuận một lời hứa hẹn:



“Không thành vấn đề, sang năm nhất định sẽ cho con ôm em gái… Đến lúc đó, con phải ra dáng một anh trai vào…”



Ninh Mẫn câm nín, bất đắc dĩ liếc ngang một cái: Có chút chật vật và lúng túng a, bên cạnh còn có người ngoài đâu…



Mặt của cô nóng bừng lên.



Trần Túy và Nghiêm Lực liếc mắt nhìn nhau, mỉm cười.



Bọn họ đi theo Đông thiếu nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu

tiên chứng kiến Đông thiếu để ý một cô gái, hơn nữa còn không thể chờ

đợi được muốn khiến cô có thai…



***



Chiếc Boeing 787 vừa cất cánh không lâu, một máy bay Boeing tư nhân

số hiệu 747-8 lại hạ cánh, từ trên máy bay đi xuống không ai khác chính

là Đệ nhất thiếu Quỳnh Thành Hoắc Khải Hàng, đi theo bên cạnh chính là

trợ thủ Dương Khai, cùng với một đoàn vệ sĩ.



Hắn chỉnh lại cổ áo, bóng đêm dày đặc, gió cũng thổi mạnh hơn.



Trong gió đêm, mấy người đó đứng một lúc liền có xe riêng tới đón.



Sau khi lên xe, Dương Khai hỏi: “Đi đâu ạ?”



“Đông Viên!”



Hắn không ngừng sờ lên chiếc nhẫn trên tay, trong lòng bàn tay là một chiếc nhẫn khác được hắn siết chặt lấy.



Đôi nhẫn này đã từng là tín vật đính ước của bọn họ.



Nhưng 6 năm trước, vào ngày hắn đính hôn, lúc hắn bỏ bữa tiệc rời đi

đến chỗ cô, nghênh đón hắn chính là một căn phòng vắng lạnh, trên gối

lưu lại chiếc nhẫn mà cô vẫn đeo. Khi hắn muốn dùng mọi cách để giữ lấy

cô, thì cô lại vô tình bỏ đi.



4 tháng trước, hắn từng dùng chiếc nhẫn này cầu hôn với cô nhưng cô không đồng ý.



Lúc này đây, hắn nhất định phải đem chiếc nhẫn này đeo lên vào ngón tay cô, để cô mãi trở thành vợ của hắn.



Một cái hôn nhẹ xuống chiếc nhẫn trên tay giông như quyết tâm đã hạ.



Ngoài cửa sổ, ánh đèn neon sáng rực, cuộc sống rực rỡ của hắn sẽ lần

nữa mở ra, không còn là một mảnh hoang vu, tĩnh mịch, nơi nào có nàng,

có một cái kết hạnh phúc, xuân về hoa nở, sẽ thu được tiếng cười vui

hạnh phúc thì nơi đó chính là gia đình của hắn.



***



Một tiếng sau, xe của Hoắc Khải Hàng dừng tại Đông viên.