Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 140 :

Ngày đăng: 16:21 19/04/20


Đây là lần đầu tiên Hoắc Khải Hàng xuất hiện tại Đông gia, quả đúng

là một nơi phong cảnh tuyệt đẹp. Theo phong tục lưu truyền giữa các quý

tộc tại Đông Ngải Quốc thì khi đến phải gửi thiệp chào hỏi, đây là trình tự bắt buộc.



Trên bức thiệp ánh vàng đột nhiên xuất hiện ba chữ Hoắc Khải Hàng,

đội trưởng đội bảo an Đông gia Vệ Lãm vừa nhìn thấy liền trợn trừng mắt, nói một tiếng “Xin đợi!” rồi vội vàng chạy vào nhà chính.



Lúc này, Đông gia đang ăn tối, trong nhà không có ai, Hà Cúc Hoa cũng không quay lại, bà đang ở chỗ Đường Bân, Đông Lôi biết mẹ không về nhà

liền gọi điện hôm nay ở lại nhà bạn không về. Cả một biệt thự lớn như

vậy ngoại trừ Đông Dạng và Đông Diệu Tuấn ra thì đều không có ai.



Lúc vệ sĩ chạy đến đưa thiệp chào hỏi, Đông Dạng vừa mới từ nhà qua

chuẩn bị gọi Đông Lục Phúc và Diệu Tuấn đến ăn cơm, thấy anh ta chạy vội vàng liền hỏi:



“Chạy nhanh như thế làm gì? Có chuyện gọi điện đến không được sao!”



Vệ Lãm dừng lại, cung kính trả lời: “Gọi điện e rằng không tôn trọng. Cô chủ xem đi!”



Đông Dạng cầm lấy, vừa liếc nhìn liền ngẩn người, sau đó khua tay nói:



“Mau mở cửa lớn mời Đệ nhất thiếu vào. Ta đi mời lão gia…”



Vệ Lãm gật đầu rời đi, Đông Dạng đi vào thư phòng. Lúc này, Đông Lục

Phúc đang tựa lưng vào ghế, tay chống đầu suy nghĩ, cả người lộ rõ vẻ

mệt mỏi.



Chuyện xảy ra mấy ngày nay, Đông Dạng đã được nghe qua, sau đó bà cũng đã gọi điện hỏi Cẩn Chi.



Lão gia dù sao cũng già rồi, chịu không nổi chuyện này nên rất dễ mệt mỏi. Lúc này, vốn nên nghỉ ngơi cẩn thẩn, nhưng hiện tại trong nhà

không còn ai khác, người của Hoắc gia đến, thân là chủ nhà bắt buộc phải tiếp đón.



“Ba, Hoắc Khải Hàng đến!”



Đông Dạng gọi một tiếng, khi nói đến chữ “Hoắc” mà tim bà nhói lên

một cái, 30 năm giống như một giống mơ khiến người ta đau khổ.



Đông Lục Phúc ngẩn người, buông tay xuống, vẫn tưởng mình nghe nhầm mà ngẩng đầu ngạc nhiên:



“Hoắc Khải Hàng? Cậu ta đến làm gì?”



“Con không biết, nhưng thư hỏi thăm được đưa tới. Người cũng đang

đứng ngoài cửa lớn, con cho người để đoàn xe của bọn họ vào rồi. Trong

nhà không có ai, nên chúng ta phải ra tiếp đón một chút!”



Đông Dạng đi tới đỡ lấy.



“Cho họ vào làm gì? Không phải con đã bị người nhà họ Hoắc ức hiếp sao?”



Đông Lục Phúc xụ mặt, có chút không vui. Một đống chuyện cũ không vui lại ùa về.



Đông Dạng im lặng.



Quan hệ Hoắc gia và Đông gia lúc trước vẫn rất tốt, nhưng từ 30 năm

trước, sau khi xảy ra sự việc đó, hai nhà không còn qua lại. 30 năm nay, bất luận là Đông gia hay Hoắc gia đều tránh mặt đối phương. Không qua

lại với nhau nhưng vẫn duy trì sự hòa hợp bên ngoài.



“Ba, chúng ta vẫn phải giữ cho Hoắc gia chút thể diện, cho dù Hoắc

gia không được chọn làm Thủ tướng, bọn họ vẫn là đệ nhất Hoàng tộc ở

Đông Ngải Quốc. Địa vị của bọn họ, trong khoảng thời gian ngắn khó ai có thể làm lung lay được. Hơn nữa, hôm này là đích thân Hoắc Khải Hàng

đến.”



“Cho họ chút thể diện? Ta không cho!”



Đông Lục Phúc trừng mắt, còn dùng gập hung hăng đập xuống sàn nhà.



Đông Dạng bất đắc dĩ cười, lão gia bây giờ giống hệt như một đứa trẻ bị lao vào ngõ cụt.



Cũng phải, sau khi biết Thôi Tán là con ruột của Diệu Hoa, tâm trạng của ông làm sao có thể dễ chịu được?



Còn nữa, ông vừa mới xuống tầng hầm thăm ngũ tiểu thư.



Hai loại cảm xúc cùng xen lãn khiến ông khó có thể bình tĩnh.



Bà nghĩ mình nên khuyên ông vài câu:



“Ba, ba thấy con người Hoắc Khải Hàng này thế nào?”



“Thế nào là thế nào?”



“Tác phong cũng như năng lực chính trị!”
Haizz, sở thích của hai cha con này cũng thật kinh người. Đúng là toàn đại thiếu gia ăn sung mặc sướng.



“Được thôi!”



Đông Kỳ cúi đầu lại tiếp tục nhặt.



“Tại sao lại ghét ăn cà rốt? Không phải ăn rất ngọt và giòn sao?”



Để thể hiện rằng ăn rất ngon, Ninh Mẫn đã gắp miếng cà rốt trong đĩa

kia bỏ vào miệng, khiến Đông Kỳ nhất thời trợn tròn mắt, nhưng vẫn lắc

đầu nguầy nguậy:



“Con không biết, mẹ phải điều tra từ ba ấy. Cụ nội nói, sở thích của con đều thừa hưởng từ ba. Đây là vấn đề do gen.”



Tiểu quỷ đó dễ dàng đẩy câu hỏi đó sang cho ba nó.



Thật là đứa trẻ thông minh.



Đông Đình Phong đúng lúc nhặt xong miếng cà rốt cuối cùng trong đĩa

ra. Hắn còn tạo hình cho những miếng cà rốt, trông cũng khá đẹp, điều

này cho thấy tâm tình hắn hiện giờ rất tốt.



Ninh Mẫn liếc qua, cầm lấy chiếc thìa trong bát của hắn, súc một thìa đầy cà rốt, rồi mỉm cười ấm áp đưa đến cạnh miệng Đông Đình Phong nói

với Đông Kỳ:



“Tiểu Kỳ, nếu như ba con ăn, con cũng ăn đúng không?”



Kén ăn thực sự là một thói quen không tốt.



Đông Kỳ trợn tròn mắt, không nói gì: Một thìa lớn như vậy ăn xuống chắc rất khó chịu a…



Đông Đình Phong ư, nhìn thấy một thìa lớn cà rốt để trước miệng mình

mà khóe môi không ngừng giật giật, được người phụ nữ mình yêu đút cho ăn đáng nhẽ là một chuyện hạnh phúc, nhưng…



“Phu nhân, anh cảm thấy con người đều phải có lựa chọn của riêng

mình. Sở dĩ vì không muốn là vật thí nghiệm. Trong nhà, coi trọng dân ~

chủ là điều cần thiết.”



Hắn thực sự rất ghét mùi vị của cà rốt, mặc dù nó là một loại rau không thể thiếu.



“Trong một nhà, người làm cha phải làm gương cho con cái. Con trẻ

thích lấy anh làm vật so sánh, vậy thì anh không thể để con học theo

thói quen xấu! Ngoan, ăn đi! Con trai nhìn kia!”



Cô dịu dàng cười, hơn nữa chữ “ngoan” đó thật sự khiến người ta run sợ. Hình như chưa có cô gái nào dám dùng từ đó với hắn.



Hắn suy nghĩ liền muốn cười, cảm thấy cảm giác ấm áp này thật tuyệt,

tuyệt đến mức khiến người ta lâng lâng, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn há

miệng để cho thìa cà rốt đó vào miệng, mùi vị là lạ xông lên mũi, hắn

nhai lấy rồi ngoái nhìn cậu con trai ngốc nghếch:



“Cũng không tệ, con trai… rắc roạt rắc… Vừa giòn vừa ngọt…”



Đông Kỳ cau mày, dùng thìa cho thử ít cà rốt vào miệng rồi nhai,

nhưng thật sự vẫn có chút khó nuốt, sau đó nhóc con nhỏ giọng năn nỉ:



“Mẹ, con có thể không ăn không?”



“Nam tử hán nói lời giữ lời. Sau này ba con sẽ ăn tất cà rốt, Tiểu Kỳ cũng nên ăn. Cà rốt có rất nhiều dinh dưỡng, sẽ giúp Tiểu Kỳ lớn lên

thành một thanh niên đẹp trai…”



“Vậy được rồi!”



Cậu gắng gượng ăn.



Đông Đình Phong ngồi bên cạnh nhìn hai người, tiểu tử này là sự ngoài ý muốn trong cuộc đời hắn, còn cô gái này đã lấp đầy khoảng trống trong trái tim hắn bằng niềm vui, hôm nay, bọn họ đều là một phần không thể

thiếu trong gia đình hắn.



Nhìn thấy bọn họ hòa hợp như vậy, hắn thấy rất hạnh phúc: Xem kìa,

ông trời vẫn còn rất chiếu cố hắn, cuối cùng để hắn có được cô.



Ninh Mẫn cũng rất vui với bầu không khí ấm áp này.



Lúc này, cô không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng chí ít, người đàn

ông trước mặt này đáng để cô tin tưởng, con trai của hắn cũng giúp cô đỡ nhớ con gái mình: Giây phút này, cô rất thoái mái.



Sau này cô mới phát hiện, ông trời thật sự quá nhẫn tâm với cô, ông

đã cho cô một người đàn ông ấm áp như vậy, nhưng lại ban cho cô một tai

họa tình yêu khiến cô phải đau đớn khác.