Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 141 :

Ngày đăng: 16:21 19/04/20


Lúc này, máy bay Boeing 787 đang ở trên không, gia đình ba người bọn

họ đang ngồi trước bàn ăn, yên lặng thưởng thức bữa tối, không có bất kì sự quấy rầy nào, bên tai còn vang lên tiếng nhạc ballad.



Đông Đình Phong lắc nhẹ ly rượu vang trên tay, nhìn con trai đã ăn

xong đám cà rốt mà nó ghét, rồi lại cùng cô ríu ra ríu rít, nó đang kể

về những chuyện tức cười mà nó thấy ở trường học, cùng với những chuyện

mà nó chưa thấy trong sách trước đây.



Tình mẫu tử ngập tràn, cả người toát lên vẻ hoạt bát khó gặp, thật

giống một cặp mẹ con thật sự. Hai người thân thiết đến mức còn không

nhìn thấy đến sự tồn tại của hắn.



Haizzz, hắn đột nhiên nghĩ đem theo tiểu tử này bên cạnh có phải chuyện ngốc nghếch không?



Nó có khả năng hấp dẫn ánh nhìn của cô.



Hắn phát hiện, con trai so với bản thân người làm cha như hắn còn nhận được sự yêu quý của phụ nữ hơn nhiều.



Phát hiện này thực sự khiến người ta có chút nản lòng.



“Ba, tối nay con có thể ngủ với mẹ được không?”



Đông Kỳ nói đến vấn đề liên quan đến súng ống mà Ninh Mẫn nghiễm

nhiên là chuyên gia về phương diện này, hai mẹ con càng nói càng ăn ý,

tiểu tử này bắt đầu muốn giành quyền “ngủ” cùng cô với hắn.



Đâu có thể!



Hắn thích ôm người con gái này ngủ, hắn đâu chịu để nhường phúc lợi liên quan đến hạnh phúc của cả đời cho ai.



Hư, hắn phải để tiểu tử này hiểu rõ một chuyện: Vun đắp tình cảm vợ chồng quan trọng hơn vun đắp tình cảm mẹ con rất nhiều.



“Không được!”



Hắn không hề nghĩ ngợi gì cự tuyệt.



“Tại sao không được? Con vẫn còn rất nhiều chuyện nới với mẹ… Ba xem, mấy hôm nay ba mẹ đã có thế giới của riêng mình rồi, con cũng đâu kêu

ca tiếng nào! Hiện giờ không dễ gì mà Tiểu Kỳ gặp được mẹ, ba phải

nhường mẹ cho con! Tình cảm vợ chồng cần phải vun đắp, nhưng tình cảm mẹ con cũng phải củng cố chứ…”



Đông Kỳ đáng thương chớp chớp đôi mắt to tròn.



Ninh Mẫn nghe mà không nhịn được cười, đứa trẻ này tại sao lại giống tiểu đại nhân như vậy?



Cô không phát biểu ý kiến mà ngồi yên nhìn xem hắn sẽ làm gì để xử lí sự tranh giành giữa hai cha con này.



Đông Đình Phong cự tuyệt:



“Sau này, ban ngày con có thể nói chuyện nhiều với mẹ. Còn buổi tối

không phải thương lượng. Con phải tự ngủ. Là nam tử hán nhỏ thì không

thể dựa vào mẹ ngủ!”



“Ba là nam tử hán lớn, vậy không phải cũng không được dựa vào mẹ ngủ

sao? Ngủ với mẹ không có liên quan gì đến vấn đề tuổi tác, mà là mức độ

khoan dung. Ba đúng là con quỷ hẹp hòi, mẹ không phải của một mình ba,

dựa vào cái gì mà ba không cho con ngủ, dù sao thì tối nay con vẫn muốn

ngủ với mẹ!”



Đông Kỳ bĩu môi hạ chiến thư, hôm nay cậu nhất phải giành được quyền

ngủ với mẹ, nói xong cậu quay sang hỏi ý kiến của khán giả Ninh Mẫn:



“Mẹ, nếu không do mẹ quyết định, mẹ nói đi, mẹ muốn ngủ với ai?”



Sặc, câu này nghe có vẻ mờ ám thế nào vậy?



Khóe miệng Ninh Mẫn hung hăng giật giật, đang nghĩ đáp án.



Đông Đình Phong mỉm cười một cái, thì thầm vào tai con trai mấy câu.



Vừa mới chiến đấu vì lợi ích của bản thân với tiểu tử này xong mà tại sao lúc này thái độ lại quay ngược 180 độ thế kia:



“Được rồi, được rồi! Con ngủ một mình là được chứ gì! Mẹ, chúc mẹ ngủ ngon.”



Đông Kỳ hôn nhẹ vào má Ninh Mẫn một cái, mặc dù không cam lòng nhưng cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp.



Đông Đình Phong gọi Trần Tụy, rất nhanh sau Trần Tụy vào đắt Tiểu Kỳ đi.



“Này, rốt cuộc lúc nãy anh đã nói gì với nó?”



Ninh Mẫn lau miệng, cô ăn đủ no rồi, và đồng hồ cũng chỉ 10 giờ, bọn

họ đã dùng bữa 1 tiếng đồng hồ. Thời gian đã không còn sớm, máy bay phải mất 10 tiếng nữa mới hạ cánh, nên lúc này cô phải đi ngủ.



“Em đoán xem!”



Đông Đình Phong kéo Ninh Mẫn vào phòng ngủ, khóe môi vẫn cong lên, lộ rõ vẻ khoái trá, đột nhiên cảm thấy con trai rất dễ dụ, vì muốn có được em gái, cái gì nó cũng nhịn.



Em gái a… ha…



Ánh mắt hắn nhìn xuống bụng cô, trong lòng nghĩ: Phải có cố gắng, cố gắng, có lẽ sẽ…



Khóe miệng vì suy nghĩ này mà cong lên.



Đúng, suy nghĩ muốn cô có thai của hắn càng lúc càng mãnh liệt!



Đông Kỳ đến một cách kì lạ khiến hắn phải chấp nhận, sau đó hắn lại từ từ thích con búp bê đáng yêu này.



Nhưng con búp bê này cũng không rõ lai lịch.



Hắn chưa từng trải qua cảm giác ngọt ngào khi cố gắng để có được đứa

trẻ, cũng chưa từng cảm nhận được sự vui vẻ của người cha khi đứa trẻ ra đời. Trong hơn một năm đó, hắn cho rằng đó là con trai của người khác,

nên lúc đó hắn không quan tâm nhiều. Tình cảm ba con hiện giờ đều là do
Chuyện này hắn cũng đoán được.



“Vâng!”



Đông Đình Phong nhẹ nhàng trả lời một tiếng:



“Chuyện này cứ nghe mẹ!”



Hà Cúc Hoa thấy hắn không phản đối, rồi quay sang trầm trầm than một tiếng:



“Tiểu An khóc rất thương tâm, vữa này nó khóc đến mức ngất đi. Vợ

chồng An Đức hình như vẫn chưa nói với nó chuyện kia nên nó liên tục đòi gọi điện thoại cho con… Đứa trẻ này thật đáng thương… Haizzz, ta không

có cho nó biết là con đã xuất ngoại… Còn nữa, lần này con đi công tác

mấy ngày? Lúc tang lễ có thể có mặt không? Người chết đã chết rồi, dù

sao cũng là trưởng bối quen biết 30 năm… Ta hy vọng đến lúc đó con có

thể có mặt…”



“Con sẽ cố gắng sắp xếp!”



“Vậy là tốt rồi!”



Hai mẹ con lại tán gẫu trong một lát, Đông Đình Phong nói để A Lực

nghe máy rồi dặn dò ít lời sau đó đập máy, tâm tình đột nhiên có chút

nặng trĩu, hắn đột nhiên có một loại cảm giác giống như ta không giết

người mà người lại vì ta mà chết, rốt cuộc là ai đang cài bẫy hắn?



Hắn suy nghĩ rất lâu, lúc trở về phòng, hắn thấy cô đã ngủ rất say, khuôn mặt trắng hồng đáng yêu.



Thấy cô, những phiền phức kia cũng giảm bớt đi mấy phần, hắn chui vào chăn, nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng, cô rất ngoan ngoãn dựa sát vào hắn.



Hắn không nhịn được hôn vài cái vào trán cô, cô bị quấy nhĩu nhíu mày lại, vùi đầu vào ngực hắn, tiếp tục ngủ.



Hắn bật cười, không phải đã ngủ cả buổi chiều sao mà lúc này vẫn còn mệt mỏi như vậy?



Được rồi, kỳ thật hắn cũng có chút mệt mỏi, nhưng hắn không làm sao

ngủ được, nhìn cô mà mắt thế nào cũng không muốn nhắm lại, trong đầu suy nghĩ lại trào lên, nhưng vẫn bị hắn đè xuống. Cuối cùng, hắn mệt mỏi,

cứ như vậy ôm lấy cô, yên lặng ngủ.



Lần đầu tiên hắn phát hiện, đi công tác là một chuyện thật tốt.



****



Nhưng ngày hôm nay đối với An Na mà nói là một ngày tai họa, cả cha và mẹ của cô ta đều qua đời.



Khi đối diện với cha mẹ người đầy máu, cô ta thật sự không dám tin,

buổi chiều vẫn còn nói chuyện vậy mà giờ đây lại thành ra bộ dạng như

vậy.



9 giờ 30 phút ngày 12 tháng 1 năm 2012, sau hai tiếng phẫu thuật,

Kiều Sâm đi ra, vẻ mặt ảm đạm tuyên bố một kết quả khiến con người ta

phát điên:



“Xin lỗi, An tiểu thư, chúng ta đã cố gắng hết sức. Bà Chu hiện giờ

còn vài phần ý thức, bà ấy muốn gặp cô, và Đông phu nhân, mọi người hãy

vào gặp mặt một chút đi!”



Lúc này cô ta muốn ngã ra, may mà có Đường Bân đỡ lấy, đưa cô ta vào trong.



2 giờ trước, khi nghe thấy tin này cô ta không thể nào tin nổi đây là sự thật, nhưng khi cô ta nhìn thấy thi thể cha mình nằm đó, cô ta có

cảm giác tim bị bóp chặt, lúc này cô ta muốn có ai đó để dựa vào, cô ta

liền gọi điện cho Đông Đình Phong.



Nhưng cô ta gọi không được. Sau đó, cô ta lại gọi cho Trần Tụy, nhưng điện thoại tắt máy.



Cô ta luống cuống, nước mắt giàn giụa, tuyệt vọng vì không gọi được. Cuối cùng, cô ta ôm lấy Hà Cúc Hoa:



“Dì Hoa, dì Hoa, ba cháu chết rồi… Dì Hoa, cháu muốn tìm anh Phong, dì Hoa… cháu sợ lắm… cháu phải làm sao đây…”



Hà Cúc Hoa vừa chạy tới, sau khi biết được tình hình liền ôm lấy cô ta:



“Kiều Sâm rất giỏi, nhất định có thể cứu được mẹ cháu… Đừng khóc đừng khóc…”



Đáng tiếc, Kiều Sâm có giỏi bao nhiêu cũng không thể cải tử hoàn sinh.



Sau 2 tiếng phẫu thuật, Chu Huệ không thể cứu được.



“A Cúc…”



Hà Cúc Hoa nắm lấy bàn tay người bạn già.



“Tôi đây!”



“Tiểu An!”



Bà ta lại với tay về phía An Na.



An Na lau đi nước mắt, vội vàng nắm lấy.



“Xin bà… Tôi giao Tiểu An cho bà… Làm con dâu… hay là con gái cũng

được… Đừng để nó cô đơn! An gia đã không còn ai… A Cúc, tôi xin bà…”



Chu Huệ cố gắng mở to mắt cầu xin Hà Cúc Hoa chăm sóc cho đứa con mà bà ta yêu quý.



“Được, cứ giao cho tôi!”



Hà Cúc Hoa đồng ý:



“Tôi nhất định sẽ đối tốt với nó! Nhất định!”



Lúc này bà không biết, lời hứa này của bà sẽ đem lại tại họa cho đứa con trai mà bà hết mực yêu thương.