Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 143 :

Ngày đăng: 16:21 19/04/20


Ba chữ này đối với người bình thường mà nói tuyệt đối có chấn động, nhưng hắn không phải người thường, hắn là Đông Đình Phong.



“Có gì chỉ giáo?”



Thanh âm hắn lạnh như băng cùng với một câu hỏi cụt ngủn.



Hôm nay có thể nhận được điện thoại của Hoắc Khải Hàng, cũng không

nằm ngoài dự tính của hắn. Sau khi máy bay hạ cánh, Trần Tụy đã nhận

được điện thoại từ Ba Thành nói tối qua Đệ nhất thiếu đã đến thăm.



Tốc độ quả thật rất nhanh.



Cũng may, hôm qua hắn đã tính kĩ, bằng không sẽ bị người đàn ông này khiến cho trở tay không kịp.



Một lúc sau, bên tai truyền đến thanh âm cố đè nén:



“Đông Đình Phong, anh là thương nhân, buôn bán sinh lời mới là chuyện của anh, phe phái trong giới chính trị đấu đá nhau, tốt nhất Đông gia

đừng xen vào. Một khi dính vào, đứng ở vị trí không nên đứng thì sự

nghiệp mấy đời của Đông gia có thể tan thành mây khói. Tôi không hy

vọng, cũng không muốn có ngày các người trở thành đối tượng bị xét xử!

Nể tình chúng ta đã từng hoạn nạn có nhau, cũng nể tình Hoắc gia và Đông gia có quan hệ thông gia, nên tôi cho anh lời khuyên. Hy vọng Đông gia

các người có thể tự giải quyết tốt. Không nên vượt quá phận sự của

mình.”



Những lời này, từng câu từng chữ đều mang lực, hơn nữa ngữ khí giống như cảnh cáo.



Hoắc Khải Hàng chính là người như vậy, nói chuyện thường rất có lực.



Thậm chí Đông Đình Phong còn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ băng lãnh, nhìn đời bằng nửa con mắt của Hoắc Khải Hàng. Từ khi bắt đầu chú ý đến

Hoắc Khải Hàng, Đông Đình Phong phát hiện, trên mặt hắn chỉ có một biểu

cảm duy nhất: Lạnh lùng.



Đây chính là kẻ sinh ra để làm quan, từ nhỏ được nuôi dưỡng trở thành tác phong như vậy: Hoắc Khải Hàng chính xác là kẻ lộng quyền. Xuất thân từ Hoắc gia, hoàn mỹ không gì sánh bằng. So với kẻ được nuôi dưỡng

trong tình thân và tình yêu của Thủ tướng như hắn mà nói, ưu thế không

ai sánh bằng, dù cho hắn có bề ngoài lạnh lùng khó gần như vậy, hắn vẫn

được mọi người kính trọng.



Đột nhiên Đông Đình Phong nghĩ đến, nếu theo thân phận thì hắn phải gọi người này một tiếng “anh họ”.



Nếu như năm đó không xảy ra chuyện, mẹ ruột của hắn có lẽ sẽ là con

dâu của Hoắc gia. Không, phải nói là, mẹ hắn cho đến bây giờ trên mặt

pháp lí chưa bao giờ là người của Hoắc gia. Sở dĩ nhiều năm nay Hoắc gia không động đến Đông gia như vậy, trong đó có một nguyên nhân quan trọng nhất là: Hoắc Kiến Quốc cảm thấy có lỗi với Đông gia, cho nên, trên

lĩnh vực kinh tế, luôn bật đèn xanh cho Đông gia.



Nghĩ đến điểm này, môi hắn cong lên, nhìn giống như cười, nhưng thực chất lại lạnh giá như hàn băng.



“Cảm tạ lời khuyên, Đông gia sẽ cẩn thận xem xét. Tuyệt đối không để anh có bất cứ cơ hội nào để xét xử chúng tôi.”



Hắn đứng lên, đi đến trước cửa sổ, ánh mắt xa xăm, ánh nắng rực rỡ phản chiếu trên tấm kính của một cửa hàng.



Giây phút này, hắn đột nhiên cảm thán: Quyền lực quả thật là một thứ

tốt, nó có thể điều khiển số phận của một con người, sự hưng vong của

một gia tộc, sự sống chết của một tập đoàn tài chính. Chẳng trách lại có nhiều người cả đời lại liều mình tranh giành quyền lực như vậy.



“Rất tốt, nếu như anh có thể xem xét cẩn thận, vậy thì giao Ninh Sênh Ca ra, hoặc là tôi sẽ đích thân đến đón, chuyện này liên quan đến bí mật quốc gia, Đông Đình Phong, tốt nhất anh đừng nên rước họa vào thân!”



Hoắc Khải Hàng không hề nghĩ đến ý nghĩa sâu xa trong lời nói của

hắn, nhanh chóng chuyển đề, từng câu từng chữ lại lần nữa cảnh báo Đông

Đình Phong hắn.



Vòng vo cả ngày trời, đây mới chính là mục đích hắn gọi điện tới.



“Ninh Sênh Ca?”



Đông Đình Phong cắn chặt lấy ba chữ này, khiến cho ba chữ này đảo lộn trong khoang miêng một lần, sau đó cười nhạt một tiếng:



“Câu này hình như có gì sai sai, không phải đội trưởng đội Liệp Phong đã hy sinh ở Trúc Quốc rồi sao? Tại sao Hoắc Thiếu lại đến Đông gia tôi để đòi người? Đây có chút không đúng!”



“Đông Đình Phong, anh có ý gì? Rõ ràng đang giấu người mà lại giả vờ không biết sao?”



Đối mặt với những lời qua loa của hắn, Hoắc Khải Hàng trầm giọng nói tiếp, hơn nữa còn chỉ rõ một sự thật:



“Người phụ nữ bên cạnh anh căn bản không phải phu nhân của anh. Bên tôi đã điều tra rõ ràng nên anh nhất định phải giao người.”



Ngữ khí cương ngạch vô cùng.



Đông Đình Phong suy nghĩ, sau đó lãnh đạm đáp:
chắn là do mẹ hắn gây áp lực, cũng là kết quả của cục diện chính trị tạo thành.



Haizzz…



Muốn đưa người phụ nữ của hắn trở về tại sao lại khó như vậy?



Hắn thở dài một tiếng sau đó gọi:



“Tiểu Hách!”



“Có mặt!”



Hoắc Khải Hàng không phân phó ngay lập tức, mà nhắm mắt, bóp mày, mãi sau mới nói:



“Nói với bọn họ: Lập tức bay về Quỳnh Thành… Về chuyện bên Australia do cậu toàn quyền xử lí.”



“Rõ!”



Hách Quân lén thở phào một tiếng, cũng may Hoắc thiếu không nói phải trực tiếp bay đến Australia.



***



Cùng ngày.



Trong biệt thự tư ở Australia, chị Thu nhìn phu nhân ăn trưa, rồi

cười hỏi cô không muốn đi đâu sao, Ninh Mẫn cười lắc đầu, không nói gì.



Cô không muốn cử động, một bước cũng không muốn, cô chỉ muốn yên tĩnh sống, hưởng thụ những khoảng khắc thư thái này.



Buổi chiều, hai mẹ con ở trong phòng khách, không đi đâu cả, lúc thì

chơi điện tử, nhưng mấy loại trò tàn khốc, cả hai người thấy rất kinh

khủng.



Lúc thì chăm chú đọc sách, một lớn một bé yên tĩnh, mẹ một góc, con

một góc, thực sự rất buồn. Tiểu tử thông minh này khiến Ninh Mẫn sợ hãi

thở dài, IQ cao như vậy, quả nhiên không giống người thường, năng lực

suy đoán logic không kém gì con gái cô.



Lúc thì đến nhà bếp làm kem sô cô la, Ninh Mẫn tận tình chỉ dạy cho Đông Kỳ, khiến trên mặt cả hai người toàn là bơ…



Sau đó, Đông Kỳ phát hiện ra bể bơi, nó hưng phấn chạy đến, hai người lại nhảy xuống bể bơi. Bởi vì chân cô vẫn còn đau nên cô không dám ngâm người lâu trong nước, lúc này, cô chỉ mặc bikini nằm trên ghế, cười hỉ

hả nhìn tiểu quỷ kia chơi đùa dưới nước.



Đây là ngày đầu tiên đến Australia, cô cảm nhận được cảm giác yên

bình chưa hề có trước đây, cảm giác yên bình đó khiến người ta an tâm.



Ngồi trên ghế, nghe tiếng cười hỉ hả của Đông Kỳ khiến cô nhớ đến nụ

cười của Vãn Vãn, cảm thấy giống như chú chim bay mỏi cánh suốt mấy ngày được trở về tổ ấm.



Đã từng có thời gian khi cô và Vãn Vãn ở Trung Quốc, chuyện cả hai thích nhất là: đến công viên, dọa cho đám bồ câu bay cả ngày.



Lúc rảnh rỗi, hai người sẽ đi bộ đến Cố Cung, đếm số cửa lớn; hay đến Bát Đạt Lĩnh Trường Thành, đếm số bậc đá…



Cô gái cô thích nhất dùng máy cơ ghi lại những khoảnh khắc vui vẻ.



Nói thật, hành động này có chút ngốc nghếch, nhưng đơn giản rất hạnh

phúc, trong cuộc sống, có một vài chuyện nhỏ nhặt nhìn giống như bình

thường nhưng nó lại mang đến một cảm giác hạnh phúc to lớn.



Với cô mà nói, sống cùng Vãn Vãn chính là ân huệ lớn nhất mà cuộc đời ban tặng cho cô.



Bởi vì, con bé chính là giọt máu của cô và người đàn ông cô yêu

thương; bởi vì con bé chỉ thuộc về mình cô, mặc dù cô cảm thấy có lỗi vì chỉ có thể cho con bé một gia đình đơn thân, nhưng gia đình đó chí ít

không có sóng gió.



“Mẹ, mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy?”



Không biết từ lúc nào, “cậu nhỏ” đó của Đông Kỳ đã xuất hiện trong tầm nhìn của cô.



Cô nhìn chằm chằm, tại sao cô càng nhìn lại càng tưởng tượng ra con

gái mình: cặp mắt to tròn đó, đôi lông mày rậm đó, cái mũi nhỏ bé đó,

cái miệng mê người đỏ ửng đó, cùng với thân hình cao cao đó khiến cô

không tự chủ được nhớ lại đứa con trai đã chết của mình, nếu như đứa trẻ đó còn sống, cô sẽ có cả con trai và con gái, như vậy thật hạnh phúc.



Đáng tiếc, con trai của cô đã chết trong chính đêm cô sinh, đứa trẻ cô liều mạng sinh ra chỉ là xác chết.