Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 144 :

Ngày đăng: 16:21 19/04/20


“Mẹ, mẹ không vui à?”



Đông Kỳ lại gần, quỳ trên mặt đất, hai tay chống khuôn mặt nhỏ bé,

ánh mắt to tròn, còn ghé sát hôn cô một nụ hôn, chiếc miệng nhỏ mềm mại

ấy so với ba nó còn non nớt hơn nhiều. Đông Đình Phong đó mở miệng là

muốn chiếm lấy, tóm lại hôn lấy hôn để cô… Haizz, lại nghĩ đi đâu vậy?



Mặt cô đỏ bừng thoát khỏi suy nghĩ, mở miệng nói một câu:



“Đâu có!”



Vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé của tiểu tử kia, kéo ra một nụ cười, tiểu tử này đúng là rất tinh tế, dễ dàng có thể phát hiện ra tâm tình không vui của cô.



“Có! Mẹ đang thất thần. Lúc mẹ cao hứng, ánh mắt sẽ long lanh; lúc

mất hứng, ánh mắt căn bản không thấy sự tồn tại của con. Nhìn xem, vữa

này con đứng ở đây một lúc nhưng mẹ không nhìn thấy, đây cũng quá là xem thường con. Còn nữa, khóe môi mẹ cũng hướng xuống dưới…”



Đúng là một đứa trẻ có tài quan sát!



Cô ngồi dậy, để đứa trẻ ngồi lên đùi mình, chân hai người dính vào nhau, đều trắng nõn như vậy:



“Mẹ không buồn, chỉ là mẹ đang có tâm sự. Mỗi người đều có tâm sự của riêng mình. Khi suy nghĩ sẽ có chút thất thần.”



Đông Kỳ yên tĩnh nhìn, giống như suy nghĩ về độ đáng tin trong lời nói của cô, đột nhiên, một đôi tay nhỏ xíu ôm lấy cổ cô:



“Mẹ, bà nội thường nói bà còn thân thiết ba hơn so với cô Lôi Lôi, ba là chiếc chăn bông mềm mại nhất của bà, là trái vui vẻ nhất khiến người ta yên bình, sau này, Tiểu Kỳ cũng muốn là chiếc chăn bông mềm mại của

mẹ, trái hạnh phúc của mẹ. Tiểu Kỳ phải nhanh chóng lớn lên, sau đó sẽ

khỏe mạnh được như ba để bảo vệ thật tốt cho mẹ và em gái… Nếu kẻ khác

dám bắt nạt mẹ và em, Tiểu Kỳ nhất định sẽ cho kẻ đó no đòn.”



Mẹ đang nói dối, cậu biết, khẳng định là bởi vì cậu vẫn còn nhỏ. Cho

nên sau này cậu không được kén ăn nữa, cậu phải nhanh chóng trở thành

người lớn, là chỗ dựa tinh thần cho mẹ.



Còn Ninh Mẫn ư, cô bất giác mỉm cười:



Lời tuyên bố này thật sự khiến người ta rất cảm động!



Nhưng tại sao trong miệng đứa trẻ này có câu trước nhắc đến em gái, câu sau cũng nhắc đến em gái luôn miệng vậy…



Thật sự khiến cô rất ngại.



Ở Đông gia, bất luận là Đông Đình Phong hay tiểu tử này đều khiến cô cảm thấy rất thoải mái.



Nếu như tiểu tử này là con trai cô thì tốt biết mấy, đáng tiếc, nó

lại là kết quả của Đông Đình Phong và một người phụ nữ vô danh khác.



Nói thật, chân tướng này kì thực khiến người ta chấn động.



Trước đây, cô cho rằng nó là con trai của Hàn Tịnh cho nên khi đối

mặt sẽ có cảm giác hổ thẹn. Nhưng bây giờ khi biết được nó không phải,

trong lòng cô lại sinh ra một loại cảm giác đau lòng không nói thành

lời, cùng với sự bất an.



Tối qua, lúc Đông Đình Phong đi nhận điện thoại, cô vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề: Mẹ đẻ của Tiểu Kỳ sẽ là một người phụ nữ thế nào?



Tại sao lại có thể mang thai đứa con trai của Đông Đình Phong mà hắn hoàn toàn không biết, hơn nữa còn bí mật sinh ra.



Có một điểm cô có thể khẳng định: Chuyện đánh tráo tuyệt đối là

chuyện cố ý sắp đặt. Về phần mục đích là gì thì hiện tại vẫn rất khó

đoán.



Cô cảm thấy nếu như người mẹ đó cũng là kẻ tham dự vào, vậy thì rắp tâm người phụ nữ này thật đáng sợ!



Còn nếu như mẹ ruột của Đông Kỳ chỉ là một con cờ trong tay những

người kia, sau khi sinh con xong, những kẻ đó đã chia cắt mẹ con họ,

điều này đối với một người mẹ mà nói, tuyệt đối là một chuyện tàn nhẫn.



Đồng thời, cô còn lo lắng về tính mạng mẹ ruột của Đông Kỳ: có lẽ đã

mất tự do, đang bị nhốt; hay cũng có thể đã mất mạng từ 6 năm trước;

hoặc người vẫn còn sống nhưng do mất con, sống một cuộc sống giày vò như đã chết.



Mất con trai là một chuyện vô cùng đau khổ. Cô cũng từng mất con.



6 năm trước, khi Ninh Mẫn nhìn thấy đứa con do chính mình đứt ruột sinh ra tắt thở, cô đã khóc rất nhiều.



Mỗi đứa trẻ đều là cốt nhục của người mẹ. Chỉ có người đã từng sinh

con mới biết quá trình mang thai 9 tháng 10 ngày, từng ngày mong ngóng

đứa trẻ ra đời vất vả thế nào.



Hơn nữa, cô còn mang song thai, nỗi vất vả ấy được nhân lên gấp đôi.



Đối với những người phụ nữ có chồng mà nói, đó là chuyện hạnh phúc,

nhưng với một bà mẹ đơn thân như cô thì đó là chuyện chẳng dễ dàng gì.

Nhưng cô vẫn quyết tâm sinh con, loại tình cảm này rất phức tạp, nhưng


Ăn xong, Ninh mẫn dắt Đông Kỳ đi ngủ, sau đó đi tắm, rồi mặc lên một

chiếc áo ngủ đứng ngoài ban công tầng ba, ngẩng đầu nhìn ngôi sao rực rỡ đó, gió đêm mang theo mùi của biển cả thổi vào, từng đợt hơi lạnh, thời tiết ở Australia có chút khác biệt, ban ngày nắng ấm, ban đêm gió biển

thanh lạnh.



Cùng với tiếng gọi nhẹ là một luồng ấm ôm lấy cô, thắt lưng là một

cánh tay có lực ôm lấy, khóa chặt cô vào lòng. Sau lưng, cảm giác ấm

nóng dính lấy khiến tai cô đỏ lên.



Cô xoay người nhìn thấy nồng ngực rắn chắc ấy, hắn không mặc áo ngủ,

trên người vẫn còn dính nước, vết thương trên vai có chút khó coi, không biết là do lúc tắm động phải nên chảy máu hay không?



Vốn là cô có chút kháng cự, nhưng lúc nhìn thấy như vậy thì lực cũng giảm đi.



Vết thương đó là vì cứu cô mà có, nếu chệch sang một chút thì người đàn ông truyền kì này sẽ khó mà sống được.



Hắn đã cứu cô ba lần.



Cô nhớ rất rõ, hắn lúc đó cả ngoài tỏa sáng, luôn xuất hiện kịp thời

như vậy, trấn an tâm tình tuyệt vọng của cô, cho cô cảm giác an tâm sau

lúc hoảng loạn.



Đúng, cô không yêu hắn, hoặc là, cô của hiện tại hoàn toàn không biết làm thế nào để yêu.



Tình yêu 6 năm trước đã chôn vùi khát vọng yêu thương của cô.



Trải qua 4 tháng này hoàn toàn khiến cô sợ hãi.



Nhưng cô cũng hiểu, sự ấm áp hắn dành cho cô thật sự khiến cô thèm muốn.



Ánh mắt cô không khỏi nhìn sâu vào khuôn mặt đó.



18 năm trước, số phận giúp họ gặp nhau, 18 năm sau, bọn họ lại tương phùng, đây lẽ nào là duyên phận?



Đúng là như vậy!



Về đây là lương duyên hay nghiệt duyên thì hiện tại vẫn rất khó nói.



Cô chỉ rõ một chuyện:



Người đàn ông này khiến cô vừa cảm thấy xa lạ, cũng khiến cô cảm thấy an tâm, cái cảm giác mà suốt 6 năm nay cô chưa từng cảm nhận được.



Từ 6 năm trước, Hoắc Khải Hàng khiến cô bị đả kích đau đớn, sau khi

tình yêu chết, đây là lần đầu tiên có một người đàn ông cho cô cảm giác

vững vàng được bảo vệ trong lòng.



Ngoài ra, bất kể là vẻ cổ kính ở Vườn Từ Kinh hay nét tĩnh mịch, cách biệt với thế giới bên ngoài ở Công Ngụ, Australia đều khiến cô tham

luyến.



Nhưng tham luyến rồi sau đó thì sao?



Vừa coi tất cả như một quán trọ của cuộc đời, nhưng vẫn có thể coi như chốn trở về?



Nếu lại chìm đắm thì sẽ luôn có một ngày phải đối mặt với hiện thực.



“Lúc nãy không phải em bảo có chuyện với nói với anh sao?”



“Ừ!”



Cô gật đầu, nhìn hắn.



“Anh cũng có chuyện muốn nói với em. Tối qua về đến phòng thì em ngủ rồi.”



Hắn nói.



“Vậy vào nhà trước đã! Bên ngoài lạnh lắm! Thuốc đâu, tôi phải bôi thuốc cho anh…”



“Thư phòng có! Đi thôi!”



Hắn ôm lấy cô, hai người trở về phòng, hắn lấy hộp thuốc tới.



“Đến sô pha ngồi đi, tôi bôi thuốc!”



Đông Đình Phong ngồi trên ghế sô pha, nhìn cô bận rộn vì mình nên không cản trở.



Hắn thích được cô chăm sóc, cô như vậy khiến hắn đặc biệt yêu mến.



Đồng thời, hắn cũng suy nghĩ, người phụ nữ này muốn nói gì với hắn?



Là muốn kéo gần khoảng cách giữa bọn họ hay là muốn vạch rõ ranh giới với hắn?



Hắn biết rõ: Người phụ nữ này không yêu hắn, trong lòng cô chỉ toàn

là những vết thương, hắn có được cơ thể cô, nhưng không biết làm thế nào để cô mở lòng với hắn, từ đó tiếp nhận hắn?