Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 145 :

Ngày đăng: 16:21 19/04/20


Hai người cũng không nói chuyện. Ninh Mẫn cẩn thận xử lí vết thương cho hắn, thận trọng tỉ mỉ.



Cửa sổ mở, những cơn gió thổi vào làm những sợi tóc bay bay chạm vào da hắn, khiến hắn cảm thấy nhột.



Hắn làm bộ lười nhác, hưởng thụ cuộc sống tĩnh lặng và ấm áp đó.



“Được rồi!”



Cô ngẩng đầu, nhìn thấy hắn đang ôn nhu nhìn mình, cánh môi cong lên, ánh mắt ấm áp chết người.



“Anh đang lén hưởng lạc sao?”



Thế nào lại thành lén vậy?



“Không có, anh đang đường hoàng hưởng lạc mà!”



Hắn mỉm cười, cầm lấy tuýp thuốc trên tay cô:



“Bây giờ đến lượt anh giúp em xử lí vết thương. Đây gọi là có qua có lại…”



“Tôi không sao!”



“Ngồi xuống!”



Hắn không cho cô kháng cự, kéo cô ngồi xuống, bôi thuốc cho cô. Vết thương của cô không nghiêm trọng lắm, đã sắp khỏi rồi.



Ninh Mẫn kinh ngạc nhìn, cảm nhận sự mát lạnh từ thuốc trên da thịt

mình, dưới ánh đèn, dáng vẻ tuấn tú của hắn có chút khó diễn tả, đặc

biệt là gò má đó, rất đẹp. Không phải vẻ tuấn tú của mấy tên công tử mặt búng da sữa, mà là nét đẹp đầy khí chất, rất “man”.



Hắn lúc này toát ra ma lực khiến cô bị mê hoặc.



Đây rốt cuộc là cảm giác gì?



Rõ ràng không yêu nhưng lại bị hấp dẫn! Rõ ràng muốn giữ khoảng cách nhưng lại dây dưa không dứt.



“Chuyện của mẹ anh đã giải quyết xong chưa?”



Cô hỏi nhỏ, cô cảm thấy nên phá vỡ bầu không khí quá mức thân mật này.



“Ừ! Có đoạn video là ổn…”



“Thôi Tán có phản ứng gì không?”



“Cũng cần có một thời gian để chấp nhận!”



“Còn mẹ anh?”



“Vẫn bình tĩnh!”



Cô yên lặng, đặt mình vào hoàn cảnh đó suy nghĩ, sau đó bất giác nói:



“Một người phụ nữ sau khi gặp phải chuyện như này thì phản ứng của họ rất khó bình tĩnh…”



“Mẹ vẫn luôn là người phụ nữ kiên cường như vậy!”



Đây là khẳng định của Đông Đình Phong đối với Hà Cúc Hoa.



“Đáng tiếc, Đông Diệu Hoa tiên sinh không có phúc sống cùng bà đến già…”



Cô cảm thấy đó thật sự là chuyện đáng tiếc.



Đông Đình Phong vừa vặn chặt nắp tuýp thuốc, vừa gật đầu:



“Ừ, vốn là một đôi uyên ương. Là sự chấp niệm của Thường Hoa đã hại cả ba đều đau khổ.”



Câu này khiến Ninh Mẫn ngơ ngác, nghĩ đến câu nói của Thường Hoan trong đoạn video trước đó mà thốt lên hỏi:



“20 năm trước, cậu anh là bởi vì biết tung tích của Thôi Tán nên mới đến Yêm Thị sao?”



“Ừ!”



“Mấy người đó đã sai người ám sát cậu anh.”



“Ừ!”



“Cũng có thể nói, Thường Hoan biệt vô âm tích hoàn toàn là có kẻ đang giở trò ma quỷ với Đông gia.”



“Đúng, cậu anh thích một con cờ, cuối cùng lại vì chính con cờ đó hại chết thê thảm!”



Trong lòng Đông Đình Phong cảm khái.



Ninh Mẫn yên lặng nghe xong mới nói:



“So với Thường Hoan mà nói, có lẽ chỉ là muốn lấy lại tình yêu quá

khứ đã từng thuộc về bà ta mà thôi. Lúc trẻ, Diệu Hoa tiên sinh rất tuấn tú. Một người phụ nữ được người đàn ông như vậy cảm mến, ban đầu chỉ có mục đích tiếp cận, nhưng cuối cùng khó tránh khỏi yêu thích.”



“Chính xác bà ta bị người khác lợi dụng. Đã từng dùng thủ đoạn để mê

hoặc cậu, khiến cậu suýt nữa lấy bà ta. Sau đó, trong lúc vô ý biết được sự thật nên mới lấy mợ anh. Sau này, Thường Hoan hối cũng không kịp,

muốn giữ lại cậu nhưng đáng tiếc cậu anh đã mất hết lòng tin với bà ta.

Bà ta không cam tâm tình nguyện, nên mới đi vào con đường sai lầm, và

đến cuối cùng phải chết… Haizz, không nói chuyện này nữa!”



Quá đau thương, quá tàn ác.



Đông Đình Phong cất thuốc đặt xuống bàn, dựa lưng vào ghế sô pha, rất tự nhiên quàng qua vai cô, đổi chủ đề khác:



“Quên không nói cho em, trước khi đi, lúc anh gọi điện báo cho mẹ, mẹ bảo anh mang…”



“Cái gì?”



Tay hắn bá đạo như vậy khiến cô không nhìn được biểu tình của hắn, cô không tự nhiên kéo khoảng cách của hai người ra.



“Cảm ơn em!”



Ninh Mẫn ngơ ngẩn.



Cô hiểu, đây là Hà Cúc Hoa muốn cảm ơn cô lần đó cứu bà.



Có lẽ Hà Cúc Hoa đã từng nói hoặc đã từng làm chuyện tổn thương Hàn

Tịnh, nhưng bản chất không phải là người phụ nữ xấu xa. Phản ứng như vậy chỉ là tùy người, tùy hoàn cảnh.



Ngoài ra, bà cũng là một người phụ nữ đáng kính. Trong đoạn video,

khi đối mặt với những lời khiêu khích của Thường Hoan, mặc dù mất kiểm

soát, nhưng cuối cùng vẫn khống chế được.


Đúng, cô có thể chấp nhận thân mật với người đàn ông này, nhưng nếu

đổi là người khác, cô nhất định sẽ không tha thứ. So với Thôi Tán đó,

không phải đã bị cô tát mấy lần sao?



Lẽ nào, tình cảm phức tạp đó của cô là thích sao?



Bởi vì thích nên khi nhìn thấy hắn và vợ chồng An Đức bàn chuyện ly hôn mà tức giận?



Cho nên mới cố ý chấp nhận yêu cầu của Thôi Tán để đến nhà thăm mẹ anh ta?



Mới sau khi sau rượu bị cảm động làm ra chuyện hại mình?



Cho nên cô mới lại để hắn dây dưa với mình?



Cho nên mới bắt đầu phiền não sẽ có một ngày mẹ của Đông Kỳ xuất hiện, cô sẽ ra sao?



Bởi vì thích Tiểu Kỳ, cho nên sợ phải trả giá cho tình cảm đó bằng sự tổn thương, trở thành kẻ thứ ba?



Suy nghĩ này bám lấy tâm tư cô.



Trước đây cô chỉ cố gắng muốn thích, muốn có một người dựa vào, bởi

vì tham luyến sự ấm áp của hắn, kết quả, trái tim cô sớm đã bị hắn nắm

giữ, chỉ là nó không nói ra, đồng thời nó vẫn luôn trong trạng thái mờ

mịt, khiến cô không cảm nhận được.



“Tôi… tôi làm sao có thể… thích anh được…”



Cô thất kinh, cố gắng cãi lại:



“Không ghét và thích căn bản là hai khái niệm khác nhau… Đông Đình Phong, đó là định nghĩa vớ vẩn của anh… Ư…”



Một nụ hôn bá đạo bức cô nằm xuống ghế.



Người đàn ông này dùng cơ thể hắn khiến cô phân biệt rõ “không ghét” và “thích”.



Đêm đó, hắn khiến cô hết lần này đến lần khác vẻ đẹp của pháo bông nở rộ, lúc hắn cúi đầu hỏi thích hay không, cô cắn răng không nói, nhưng

lại cảm nhận được rõ mùi vị ma mị đó, khát khao ôm chặt lấy hắn giống

như muốn thiêu đốt tất cả.



Sau màn dây dưa trên ghế sô pha, lúc hắn chỉnh lại áo ngủ cho cô ôm

vào phòng, cô bám lấy cổ hắn, rất tự nhiên ghé sát vào hôn một cái.



Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn hắn.



Hắn có chút bất ngờ.



Hai gò má cô ửng đỏ, lặng lẽ nhìn, bởi vì giây phút đó khiến cô hiểu

rõ một chuyện, cô nên nói rõ chuyện đó, cô sợ qua đêm nay có thể sẽ lại

lùi bước:



“Đông Đình Phong, chính xác tôi không ghét anh. Nhưng tôi không cách

nào xác định được tôi có thích anh không. Cũng không biết tôi có thích

hợp làm phu nhân của anh hay không. Nhưng, nếu thật sự cần tôi, được,

vậy anh hãy kết hôn với tôi đi! Con đường phía trước, tôi không dám đảm

bảo cái gì, chỉ có thể nói, tôi sẽ cố gắng hết sức giữ anh.”



Bởi vì câu nói này, hai mắt hắn sáng long lanh, hôn cô một cái thật sâu, kích tình đến cuối cùng cô mệt mỏi nằm trên giường.



Lúc đó, cô cảm thấy trên tay có cái gì đó, bên tai hắn đang nói chuyện:



“Nói phải giữ lời. Không được chơi xấu!”



“Không đùa!”



Cô cúi đầu đáp, cảm giác da thịt dính đầy mồ hôi.



Giây phút đó, cô nghĩ người đàn ông này rất xảo quyệt, cuộc nói

chuyện này rõ ràng cô muốn phân định ranh giới với hắn, nhưng cuối cùng

lại đồng ý lời cầu hôn của hắn.



Hôm sau, khi cô tỉnh dậy, cô phát hiện trên tay đeo một chiếc nhẫn

hình hoa Fressia, bên trên có khắc hàng chữ: Đông Đình Phong và Ninh

Sênh Ca, 1314, mãi mãi bên nhau.



Hết lần này đến lần khác cô đều cảm động, nếu như đeo trên tay là một chiếc nhẫn kim cương vài cara gì đó, có lẽ cô sẽ thất vọng. Còn chiếc

nhẫn này, có lẽ không đáng giá bao nhiêu, nhưng đối với cô mà nói, nó là vô giá. Cô nhớ, đêm qua mặc dù rất mơ hồ, nhưng câu nói đó vẫn khắc sâu trong tâm trí:



“Chiếc nhẫn này là lúc anh 20 tuổi, nhất thời nổi hứng mà thiết kế,

trên mặt có khắc hình hoa Fressia mà em thích. Món đồ nhỏ này tuy không

đáng nói, nhưng để làm ra nó, anh đã đổ không ít tâm huyết. Vị thầy dạy

anh làm là một bậc kì tài, ông ấy nói chiếc nhẫn này của anh thiết kế

rất đẹp. Thợ điêu khắc đến nhà và cũng từng nói, nếu mang ra ngoài nói

đây là tác phẩm ra anh đích thân làm, có lẽ có thể hét một cái giá trên

trời. Nhưng anh từ chối. Bởi vì, anh muốn giữ lại để sau này dành tặng

cho cô gái anh yêu. Mấy người ở nhà trị thương, anh đã khắc tên hai

chúng ta. A Ninh, hiện giờ anh đeo nó cho em, từ nay về sau, em chính là vợ anh.”



Không sai, đó là lúc Đông Đình Phong 20 tuổi, chiếc nhẫn không có kim cương, chỉ là những hoa văn điêu khắc, nhưng vẫn khiến người ta hoa

mắt.



Rửa mặt xong, mở cửa ra, hoan nghênh cô là bầu trời đầu nắng, đã gần đến trưa, dưới ánh nắng, chiếc nhẫn lấp lánh.



“Dậy rồi sao?”



Đôi tay rắn chắc từ sau lưng vòng lại, đột nhiên ôm chặt lấy cô, dọa cô quay đầu kinh ngạc:



“Tại sao anh vẫn ở nhà?”



“Hôm nay anh không đi làm! Bởi vì có một chuyện quan trọng phải làm!”



Hắm cười cười, ngửi ngửi mùi thơm trên tóc cô mà dụi dụi.



“Có chuyện quan trọng gì vậy?”



“Đầu tiên phải thay quần áo, ăn cơm đã, sau đó cùng anh ra ngoài, em sẽ biết anh muốn làm gì.”



Nụ cười của hắn có chút thần bí.



Cô nhìn hắn nghi ngờ.



Nửa tiếng sau, trước mặt cô là nhân viên của đại sứ quán Đông Ngải

Quốc tại Australia, cùng với một tập tài liệu, mắt cô trợn tròn, trước

mắt là hàng chữ “đăng ký kết hôn”.