Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 148 :

Ngày đăng: 16:21 19/04/20


Trong mắt Đông Kỳ, Đông Đình Phong không thích cười. Dáng người cao

cao, khỏe mạnh, dễ dàng tung cậu lên không, sau đó vững vàng giữ lấy.



Năm nay, Đông Kỳ 5 tuổi, nhưng cậu đã sớm có kí ức.



Cậu biết, trước đây ba không thích ôm cậu, cũng không muốn ở bên cậu.



Lúc đó, cậu rất ít nhìn thấy khuôn mặt ba, bà nội cũng không thích

cậu, trong kí ức của cậu, chỉ có cô Lôi Lôi là bên cạnh cậu nhiều nhất.



Sau này, lúc cậu ốm, ba mới bắt đầu chăm sóc cậu, dùng bàn tay to

lớn, ấm áp ấy nắm lấy tay cậu, xoa đầu cậu, và luôn dùng ánh mắt kì lạ

để quan sát cậu.



Sau này, ba thỉnh thoảnh đưa cậu đến biệt thự ở. Dạy cậu bơi, cùng

cậu đá bóng, chỉ cậu cách chơi cờ, đó là thời gian hạnh phúc nhất của

cậu.



Có lúc, ba không nói chuyện, thích yên lặng ngồi đọc sách, cậu học

dáng vẻ đó, cũng cầm sách tự nhận chữ, học đếm số, đọc những các loại

sách cậu xem hiểu. Có lúc, miệng lưỡi của ba rất lợi hại, khiến người

khác sợ hãi.



Cậu nhìn thấy bộ dạng ba giáo huấn người khác, nghiêm mặt, không tức

giận nhưng đầy uy hiếp, khiến tất cả mọi người phải cúi đầu, không dám

thở mạnh.



Nhưng ba chưa từng lớn tiếng với cậu, có chuyện gì cũng giảng đạo cho cậu, chân thành, rất dân chủ.



Cậu thích ba, đặc biệt thích dáng vẻ lúc ba cười, cánh môi cong lên, tinh thần sảng khoái, ấm áp, đẹp ngây ngất, rất cool.



Nhưng ba thật sự rất ít cười, thỉnh thoáng lúc ba đứng trước bà nội,

cậu mới thấy nụ cười ấm áp đó, còn đâu đều là hời hợt, thiếu tự nhiên.



Mấy năm nay, cậu đã quen với nụ cười thản nhiên đó của ba. Nhưng gần

đây, thái độ của ba dần thay đổi, bởi vì mẹ, ba bắt đầu thích cười.



Cậu tra trong từ điển bách khoa: Cười là hình thức thể hiện tâm trạng hạnh phúc, vui sướng.



“Mẹ, ba hôm nay tại sao lại vui vẻ như vậy?”



Sau bữa trưa, ba phải đi làm, trước lúc đi còn hôn cậu, sau đó ôm mẹ, rất lâu không chịu buông, hơn nữa còn oán trách một câu:



“Làm sao bây giờ? Hôm nay là ngày tốt của chúng ta? Anh thật sự không muốn đi làm!”



Cậu không biết ý nghĩa “ngày tốt” của ba là gì, chỉ cảm thấy câu nói

này có chút hài hước. Mọi người đều gọi ba là kẻ cuồng công việc, một kẻ cuồng công việc cũng có lúc không muốn đi làm sao?



Thật kì lạ…



Mẹ chỉ cười mỉm nhưng rất đẹp, sau đó hôn ba, ba lúc này lại tỉm tủm rời đi.



Đúng, là cười tủm tỉm!



Cậu luôn cảm thấy sáng nay lúc cậu không ở nhà đã xảy ra chuyện gì đó.



Hôm nay, cậu dậy rất sớm, đến tìm mẹ. Chính xác mà nói, lúc tờ mờ

sáng cậu đã đứng canh trước phòng ngủ, muốn vào nhưng cửa lại khóa, muốn gõ cửa lại cảm thấy không tốt lắm, mới sáng sớm đã đánh thức người

khác, quả thật không lễ phép.




Ánh mắt hắn lóe lên, trong lòng hiểu rõ, ý nghĩ của việc quay về là

gì, hôn nhân của bọn họ sẽ phải trải qua những thử thách khó khăn.



Những khó khăn này sớm muộn gì bọn họ cũng phải đối mặt. Chỉ có trải

qua con đường nguy hiểm này, bọn họ mới trở về được cuộc sống bình yên.



“Anh đã lấy được rồi đó!”



Cô bất đắc dĩ thở dài, ngón tay nhẹ nhàng vạch trên trán hắn.



“Trong mắt anh, nhận được sự cho phép của người nhà em mới là quan

trọng. Anh sẽ chân thành đối xử. Nói vói anh đi, ba mẹ em là người thế

nào?”



“Ba em là người rất rộng lượng, nhưng cũng rất cứng nhắc, ba em chính trực, không thích tính toán chi li, cũng không thích tranh đấu gay gắt, ông chỉ muốn làm tốt bổn phận của mình; mẹ em là quân y, phụ trách

ngoại khoa… Bọn họ đều rất tốt… Chỉ là, chỉ là em đã mất tích quá lâu…

Nhất định bọn họ đã rất lo lắng… Hay là em nên gọi điện về nhà nói với

họ một tiếng…”



Ngữ khí của cô rất do dự, một khi gọi về, tất cả sẽ không còn yên ổn.



“Vậy tại sao em không về?”



“Em không dám!”



“Tại sao không dám!”



“Chuyện này sẽ liên lụy đến rất nhiều người!”



“Liên lụy thế nào?”



“Em sợ ba mẹ em, người nhà em, còn có Vãn Vãn… Kể cả bây giờ, em vẫn sợ.”



“Không thể nói với anh sao?”



“Tạm thời không muốn nói. Trước khi quay về, em muốn yên tĩnh sống cuộc sống an lành, em phải tích lũy sức lực và dũng khí…”



“Được, vậy không nói nữa, đợi đến lúc em muốn nói thì hãy nói với anh!”



Hắn cầm lấy tay cô, hôn nhẹ lên một cái, rồi lại hôn vào chiếc nhẫn

đó: “Anh sẽ bên cạnh em mãi mãi. Sau này, mọi chuyện đều có anh lo!”



Lời hứa này khiến cô cảm thấy ấm áp. Nhưng câu nói tức giận trong cuộc gọi với ông nội là gì?



Vì báo thù. Người đàn ông này muốn báo thù ai?



Hoắc Khải Hàng sao?



Hay là Hoắc gia?



Lúc trước hắn đã từng thừa nhận, Đông gia và Hoắc gia có thù hận, không kém cô chút nào.



Không thể không nói, tiếng quát đó của Đông Lục Phúc khiến tim cô run sợ.



Nhưng Đông Lục Phúc cũng không trả lời, trực tiếp cúp máy, khiến cô càng hoài nghi.



Cô nên hỏi người đàn ông này sao: Đông Đình Phong, anh lấy tôi là bởi vì thích, bởi vì yêu, hay còn bởi vì mục đích khác?