Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 149 :

Ngày đăng: 16:21 19/04/20


Giường rất rộng, ánh đèn mập mờ, ánh mắt cô ôn nhu, mang theo vẻ lười biếng sau khi dây dưa triền miên…



“Đông Đình Phong!”



Cô dịu dàng gọi, thanh âm kiều diễm đó khiến người ta mềm nhũn cả cơ thể.



“Ừ!”



Hắn cúi đầu, hôn nhẹ vào mũi cô.



“Em tin anh!”



Từng chữ đều rất thành khẩn.



Đây là một lời tuyên bố. Nhưng lời tuyên bố này khiến hắn ngẩn ngơ, không biết vì sao lại có.



Cô tiếp tục vuốt ve khuôn mặt hắn, rất dịu dàng:



“6 năm trước, em đã yêu say đắm, 6 năm sau, em lại đổ gục trên người

anh. Em hy vọng, chúng ta sẽ thắng lợi, chứ không thất bại trở về vạch

xuất phát.”



Đây là lời cam kết của cô, thật sự rất đáng mong đợi, nó khiến hắn rất vui.



Tay bị hắn nắm chặt, người đàn ôn này thấp giọng nói:



“Tất nhiên! Chúng ta có thể thắng!”



Con ngươi cô vì vậy mà ấm áp hơn mấy phần:



“Đông Đình Phong!”



“Ừ!”



Cô cong môi:



“Em sẽ cố gắng làm phu nhân tốt của anh!”



“Anh cũng cố gắng làm một người chồng tốt của em!”



“Em sẽ không khiến anh thất vọng!”



“Ừ, anh thấy được em đã rất cố gắng! Yên tâm, anh cũng sẽ không khiến em thất vọng. Vừa nãy chúng ta làm rất tốt! Anh rất thích, em có thích

không?”



“Không đứng đắn!”



Cô dùng ngón tay thon dài, bất đắc dĩ đánh một cái, người này, ăn nói thật tùy tiện.



Đông Đình Phong cười nhẹ, cắn lấy vành tôi cô, chọc cho cô rụt đầu lại:



“Nói, thích không?”



Cô vẫn không nói, vươn tay ra hắn ý bảo:



“Em khá thích cái này!”



Hắn nhìn một cái, không cho cô đánh trống lảng:



“Không đáng tiền! Nhưng có ý nghĩa kỉ niệm… Em thích, anh rất vinh hạnh!”



Trên ngón tay hắn cũng có một cái.



“Sau này không được tháo xuống!”



“Ừ!”



Cô gật đầu, yên lặng nhìn, trái tim không còn ghét bỏ nữa, bằng lòng cả đời này ở bên hắn.



“Nhắm mắt đi, chúng ta ngủ một chút! Bảo bối, ngủ ngon!”



Mặt đối mặt, bọn họ ôm nhau ngủ, hơi thở quấn quýt lấy nhau, cảm nhận nhịp đập trái tim của nhau.



Cuộc hôn nhân này có lẽ đến rất đột ngột, nhưng cô sẽ cố hết sức để giữ nó.



Cho nên, cô không hỏi gì cả. Bởi vì câu hỏi này quá thương cảm.



Ninh Mẫn nói với chính mình: Nếu đã chọn hắn, vậy phải toàn tâm toàn ý tin hắn. Cô không cảm thấy người đàn ông này lấy cô là vì mục đích

khác.



Tuyệt đối không tin.


Đang là người có hình dạng đột nhiên trở thành một nắm tro bụi, khi

Đông Đình Phong nhận lấy tro cốt của hai vị trưởng bối giao cho An Na,

cô ta yên lặng nhận lấy, gào khóc.



11 giờ, vợ chồng An Đức được chôn cất xong, An Na lặng lẽ quỳ trước

bia mộ ba mẹ, nhìn thấy dòng chữ trên đó mà nước mắt không ngừng tuôn

rơi, cả người giống như con búp bê không có linh hồn.



12 giờ, An Na trở về phòng mình, cô ta ngất trước mộ là Đông Đình Phong bế vào, lúc cô ta chuẩn bị ngủ, cô ta nắm chắc tay hắn:



“Đừng đi, đi rời xa em! Xin anh đấy… Xin anh!”



Cô ta nhắm mắt, thanh âm khàn khàn. Từ lúc nghe tin xấu đến bây giờ, cô ta chưa nghỉ ngơi lúc nào.



Đông Đình Phong không đi, yên lặng ngồi bên cạnh.



Nói thẳng ra, cô ta cũng đáng thương.



Đợi đến lúc cô ta ngủ, hắn muốn rút tay về, nhưng cô ta nắm rất chặt, sợ hắn chạy mất.



Hắn vừa động, cô ta liền cau mày. Vì vậy, hắn không động đậy, đợi lúc cô ta ngủ say mới rời đi, xuống lầu.



Trong phòng khách, Hà Cúc Hoa đang chống tay ngồi trên sô pha, em gái nhìn trần nhà thờ thẫn, An gia chỉ có duy nhất với một cặp vợ chồng ở

bên cạnh.



Hắn còn nhớ, người đàn ông này tên Chân Nam, người phụ nữ tên gì hắn

cũng quên rồi, là anh em nhà mẹ An Na, quan hệ khá xa, nhưng bình thường cũng qua lại, trước đây hắn cũng gặp qua một lần.



“Đông tiên sinh!”



Chân Nam đứng dậy, chào hỏi.



Đông Đình Phong gật đầu:



“Đừng câu nệ, ngồi đi!”



Hắn ngồi xuống, nhìn thấy trong đáy mắt họ hình như có gì muốn nói.



“Muốn nói gì cứ nói!”



“Được, vậy tôi xin nói thẳng, nghe Đông phu nhân nói, các ngài muốn đưa An Na đến Đông gia chăm sóc. Chuyện này có thật không?”



Trong lòng Đông Đình Phong hơi ngẩn ra, chuyện này hắn vẫn chưa biết. Hắn nhìn về phía mẹ mình.



Hà Cúc Hoa gật đầu một cái, thanh âm khàn khàn:



“Mẹ không yên tâm để An Na sống một mình. Cho dù có bảo mẫu ở đây, mẹ cũng không yên tâm. Cho nên, mẹ định đưa nó về nhà. Chỗ này quá lạnh

lẽo… Con lại phải về Australia xử lí công việc…”



“Nếu mẹ đã nói vậy cứ làm thế đi! Các vị có phản đối không?”



Đông Đình Phong nhìn về phía vợ chồng trung niên hỏi.



“Không, không, chúng tôi không phản đối. Do Đông thiếu chăm sóc,

chúng tôi cũng yên tâm. Chúng tôi vốn là muốn đưa An Na về nhà chúng

tôi… Vậy làm phiền các vị rồi…”



Chân Nam cúi người, dẫn vợ rời đi.



“Cẩn Chi, đưa An Na về Đông viên có khiến con bất tiện không?”



Hà Cúc Hoa có chút ái ngại.



“Mẹ, đến lúc đó, con và Tiểu Ninh sẽ đến ở Vườn Tử Kinh.”



“Như vậy cũng tốt!”



Đông Lôi tròn mắt: “Anh hai, anh định xử lí thế nào với chị An Na?”



“Hiện tại, cô ấy không chịu được đả kích. Qua đợi này rồi hẵng nói!”



4 giờ chiều, An Na đi cùng với Đông Đình Phong đến số hai Đông Viên, Hà Cúc Hoa sớm đã cho người chuẩn bị một phòng cho An Na.



Bữa tối, bọn họ không ăn ở nhà chính, bốn người ăn một bữa cơm với nhau.



Sau đó, An Na cái gì cũng không nói, kéo Đông Đình Phong vào phòng đóng cửa lại, khát khao ôm lấy hắn, thấp giọng cầu xin:



“Anh Phong, tối nay đừng đi được không, ở lại với em được không?”