Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 150 :

Ngày đăng: 16:21 19/04/20


Trong mắt An Na, nam nhân này chính là tia nắng ấm áp cuối cùng để cô ta tiếp tục sống. Mấy ngày nay, cô ta phải trải qua những ngày lạnh giá nhất, không chỉ là thời tiết lạnh, mà còn vì trái tim băng giá. Cô ta

gắt gao ôm lấy người đàn ông ấm áp như lò sưởi này, cầu mong một chút ấm áp, muốn có được một chút an ủi.



“Em ngủ đi, anh ngồi ở bên cạnh!”



Đông Đình Phong nhẫn nại, giữ lấy vai cô ta, muốn cho cô ta nằm xuống.



Cô ta lắc đầu, liều mạng ôm càng chặt hơn, nước mắt tràn ra, nghĩ tới cuộc gọi thần bí của người đàn ông kia. Nói rất đúng, hắn chưa bao giờ

chạm vào cô ta, chỉ cùng ở bên cô ta. Hắn đối với cô ta không có ham

muốn của một người đàn ông đối với người phụ nữ.



“Anh Phong, có chuyện em muốn nói cho anh biết!”



Cô ta đột nhiên ngẩng đầu, gạt đi rớt nước mắt.



“Ừ!”



Hắn lẳng lặng gật đầu.



“Mẹ em đã làm một chuyện có lỗi với anh.”



“…”



“Năm năm trước, bà cùng bác sĩ La đã đánh tráo Đông Kỳ! Đông Kỳ hiện tại căn bản không phải là con trai ruột của anh!”



Cô ta lấy hết dũng khí nói ra bí mật này, cô ta vẫn quan sát đến sự biến đổi của người đàn ông này:



“3 năm trước đây, lúc em biết rõ chân tướng, em đã từng hỏi ba mẹ,

nhưng là ba mẹ nói, bọn họ cũng là vạn bất đắc dĩ, do người ta ép buộc,

nếu bọn họ không làm như vậy, ba của em sẽ mất mạng!



Khi đó, em rất muốn nói cho anh biết, nhưng lại sợ hãi những người

kia sẽ hại ba mẹ em, nên em chỉ có thể giả vờ không biết, hiện giờ ba mẹ em đã không còn, bí mật này, em không thể gạt anh được nữa!”



Cô ta đột nhiên quỳ xuống:



“Em thay mặt ba mẹ mình nói lời xin lỗi với anh!”



Hành động này khiến Đông Đình Phong kinh hãi một chút, hắn vội vã nâng cô ta dậy:



“Đứng lên đi… Chuyện này, anh đã biết…”



Đôi mắt An Na đẫm lệ, xuyên qua dòng nước mắt nhìn khuôn mặt chững

chạc anh tuấn này, không có một chút kinh hãi, bình tĩnh, quá mức bình

tĩnh:



“Anh… không trách bọn họ sao?”



“Đều đã qua rồi!”



Đông Đình Phong nhẹ nhàng nói, trong lòng cảm khái: Nếu là 3 năm

trước đây, cô ta nói như vậy, có lẽ tình thế phát triển sẽ là kết cục

khác. Đáng tiếc, vận mệnh chính là như vậy.



“Ngủ một giấc đi, tỉnh dậy mọi thứ sẽ tốt đẹp thôi!”



Hắn đỡ cô ta đến cạnh giường: “Cần gì cứ nói với Lôi Lôi. Chuyện ở An thị anh sẽ thay em quản lý một thời gian. Chờ tâm tình em tốt lên, anh

sẽ để em tự kinh doanh.”



Cô ta ngẩn ra, lại lắc đầu.



“Em không muốn làm việc sao?” Hắn nói.



“Em không hiểu những thứ đó! Em học văn thư. Anh để cho em làm trợ lý của anh, có lẽ em còn có thể giúp được một chút, anh muốn em quản lý

một công ty lớn như vậy, em không có đủ năng lực. Anh Phong, chuyện của

công ty, sau này cứ do anh toàn quyền làm chủ đi! Em chỉ muốn làm người

phụ nữ của anh…”



Đông Đình Phong khẽ nhíu mày một cái:



“Đây là tài sản phụ thân em để lại cho em. Anh có thể thay em người

quản lý, nhưng tuyệt đối không thể toàn quyền chịu trách nhiệm… Em muốn

làm cái gì?”



Cô ta đột nhiên ngồi thẳng dậy, cởi nút áo của hắn.




“Không quen!”



Đông Trùng nhìn về phía Đông Đình Phong, người này xưa nay vốn nổi

tiếng nhưng ông chưa bao giờ gặp mặt, hôm nay đột nhiên tiếp đón một quý nhân như vậy, ông cũng có chút bất ngờ.



Ông đi tới.



Đông Đình Phong đứng lên, thắt lại cà vạt, thậm chí còn cúi người,

thu lại vẻ lãnh đạm trước người thường, trên mặt mang theo nụ cười ấm

áp:



“Ninh thiếu úy, đêm khuya xin gặp, thật thất lễ, chỉ là hôm nay có chuyện, tôi không thể không đến gặp ngài…”



Hắn dùng kính ngữ, hơn nữa, ngữ khí rất ấm áp.



“Đại thiếu Ba Thành lừng danh đã lâu, Ninh mỗ chỉ nghe tiếng, chưa

được gặp mặt. Hôm nay nhận được điện thoại, quả thật là ngoài ý muốn.

Không biết Đông thiếu đến gặp là có chuyện gì?”



“Đầu tiên chớ đừng gấp gáp. Mời ngài ngồi! Tôi đã pha một bình trà

Long Tỉnh mời ngài dùng… Nghe nói, Đông thiếu úy thích trà, trà này nhập từ Trung Quốc, năm ngoái có người đến đó nên tôi đã nhờ mua, ngài xem,

mùi vị có đúng không?”



Ninh Trùng ngẩn ra, người này tại sao có thể biết rõ sở thích của ông như vậy.



Ông uống một ngụm:



“Rất ngon!”



Sau mấy câu hỏi han, Ninh Trùng trực tiếp vào thẳng vấn đề:



“Đông đại thiếu vạn dặm xa xôi đến tìm, chắc không đơn giản chỉ là

muốn uống trà? Con người Ninh mỗ không thích vòng vò. Vẫn nên vào thẳng

vấn đề đi!”



“Vâng, vậy tôi cũng nói thẳng, lần này đến là vì viên ngọc minh châu trên tay ngài.”



“Là có ý gì?”



“Chuyện này trong khoảng thời gian ngắn khó mà nói rõ. Như vậy đi, tôi đưa ngài xem một bức ảnh!”



Đông Đình Phong lấy điện thoại ra, vuốt nhẹ, đưa cho Ninh Trùng xem, hành động rất cung kính.



Ninh Trùng cầm lấy, vừa nhìn mắt đã đỏ lên, kinh hãi kêu lên:



“Đây… đây… làm sao có thể? Làm sao có thể?”



Hách Quân đứng dậy, bưng rượu đi qua, rất muốn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà người đàn ông vững vàng như núi thái sơn này có thể kinh

hãi như vậy, nhưng chưa kịp đến gần đã nghe thấy Ninh Trùng kêu một

tiếng:



“Cậu… cậu sao có thể biết Mẫn Mẫn…”



Đông Đình Phong mỉm cười:



“Thời gian cũng không lâu, mới tháng trước!”



“Nhưng… sao lại xảy ra chuyện này… Đông thiếu, cậu, cậu không phải đã có vợ rồi sao? Mà hơn nữa… hơn nữa… chúng tôi vẫn luôn cho rằng… cho

rằng…”



Ninh Trùng ấp úng vì bị bất ngờ.



Đông Đình Phong biết rất rõ cái cho rằng của ông là cái gì, liền cười ngắt lời:



“Vãn bối gặp lệnh ái liền chung tình; lệnh ái cũng không ghét vãn

bối, hôm đó là ngày 13, hai chúng tôi đã đăng ký kết hôn tại Australia,

hiện tại, tôi và lệnh ái có quan hệ vợ chồng hợp pháp…”



Loảng xoảng, chiếc ly trên tay Hách Quân rơi xuống, vỡ tan, ngụm rượu trong miệng cũng khó nuốt, khiến anh ta bị sặc. Cũng không dễ dàng mới

nuốt được ngụm rượu này, anh ta nhảy bổ đến, giằng lấy chiếc điện thoại, vừa nhìn thấy, hai mắt liền trợn trừng lên:



Là một giấy chứng nhận đăng ký kết hôn, nam: Đông Đình Phong, nữ: Ninh Sênh Ca, thời gian đăng ký: 13 tháng 1 năm 2012,



Trời ơi, bọn họ đã kết hôn, vây Hoắc thiếu phải làm sao?