Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 151 :

Ngày đăng: 16:21 19/04/20


Khuôn mặt Hách Quân khó nhìn thấy cực điểm:



“Đông Đình Phong, đây là chuyện gì?”



Anh ta xụ mặt không tự chủ được quát lên, con người luôn luôn trầm ổn như anh ta đây là lần đâu tiên lại bị hoảng loạn như vậy.



Giây phút này, trong đầu anh ta phát ra những tiếng ong ong, trong lòng đang sốt ruột:



Ninh Mẫn sao có thể gả cho Đông Đình Phong, làm sao cô có thể gả cho người đàn ông khác?



Vậy Đệ nhất thiếu phải làm sao?



Vãn Vãn phải làm sao?



Mấy ngày nay anh ta bay khắp nơi tìm cô, lại sao lại xảy ra chuyện như vậy?



Anh ta thật sự không hiểu!



Người phụ nữ này hận Hoắc thiếu như vậy sao?



Đây là cách cô muốn trả thù lại sao?



Lẽ nào cô muốn con gái mình gọi một người lạ là “cha”?



Con mẹ nó!



Anh ta muốn hỏi cho ra lẽ.



“Anh không biết chữ sao, hay là không hiểu lời tôi nói?”



Phản ứng của Đông Đình Phong là nhàn nhạt hỏi lại một câu, giống như một cơn gió lạnh thổi qua.



Hách Quân trợn mắt lên:



“…”



Nhưng đối với Ninh Trùng mà nói, con gái ông kết hôn với ai không

quan trọng, quan trọng là cô vẫn còn sống, điều này khiến ông bật khóc.



Người đàn ông mạnh mẽ này không để tâm đến sự tức giận của Hách Quân, ông khẽ vuốt qua màn hình, tấm ảnh bên cạnh là một cô gái đứng cạnh

Đông Đình Phong, cô gái là con gái ông, con gái ông đang mỉm cười.



Tấm ảnh này cũng không biết ai chụp, góc độ rất đẹp, khiến cô trở nên xinh đẹp hơn, nữ tính hơn.



Ông thậm chí có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc, vui vẻ của cô lúc này.



Không ai hiểu con bằng cha, ông hoàn toàn có thể nhìn ra biểu tình của con gái mình…



“Nói cho tôi biết, đây rốt cuộc là chuyện gì? Mẫn Mẫn của tôi sao có thể ở Ba Thành?”



“Đây cũng chính là mục đích cháu đến đây, muốn cùng bác giải thích về chuyện liên quan đến A Ninh.”



Đông Đình Phong rất cung kính:



“Hiện tại cô ấy rất tốt. Hôm đó, cô ấy không lên chuyến bay kia, và vô tình bị đưa đến Đông gia.”



Ninh Trùng gật đầu:



“Ừ, vậy sao? Nhưng…”



Ông lại cau mày.



Đông Đình Phong biết tại sao ông cau mày, tiếp tục giải thích:



“Bác biết đấy, cô ấy làm sao liên lạc với mọi người được!”



“Đúng!”



Ninh Trùng gật đầu, chuyện này cũng quá khó hiểu.



“Hiện tại, cháu muốn vì cô ấy nói rõ một chuyện: không phải cô ấy không muốn, mà là không dám.”



“Tại sao lại vậy?”



“Cuối tháng trước, đầu tháng này, cô ấy đã bị một lần ám sát, một lần bắt cóc. Cô ấy không dám quay trở về Quỳnh Thành, cũng không dám gọi

điện cho ngài. Cháu sợ cô ấy ở lại trong nước sẽ có nguy hiểm nên đã đưa đến Australia. Bác yên tâm, cô ấy không bị thương. Rất khỏe.



Ninh thiếu úy là quân nhân, nên hiểu rõ nỗi khổ của lính đặc trủng.

Hành động tháng 9 thất bại, cô ấy gặp phải rất nhiều đau thương. Những

vết thương đó cần thời gian để chữa trị. Cô ấy muốn sống yên tĩnh bên đó ít ngày. Nhưng cô ấy lại rất lo lắng cho ba mẹ. Cho nên cháu mới đến

đây. Mong hai người yên tâm, đợi đến khi có đủ dũng khí trở về, cô ấy sẽ đến gặp hai người!”



Ninh Trùng ngẩn ra, nghe thấy con gái bị ám sát, bị bắt cóc mà kinh

hãi, trong lòng giống như bị núi đè, khó lòng mà thả lỏng được. Vừa gấp

vừa loạn, vừa hoài nghi, không hiểu rõ: Đứa trẻ đó mấy tháng nay làm sao vậy? Phạm vào sát thần sao? Sao không gặp được chuyện gì tốt lành vậy…



Ông không tự chủ được nhớ đến cảnh tượng lần cô gọi điện thoại về nhà cầu cứu đó mà sống mũi cay cay.



Đúng rồi, đứa trẻ đó cần thời gian để chữa lành những vết thương.



Sau khi gặp chuyện như vậy, xuất phát từ tự về, không có liên lạc được với bất kì ai, đó chỉ là phản ứng bản năng.



“Được, được, chỉ cần nó khỏe là được rồi! Cậu không biết, mẹ Mẫn Mẫn

vì chuyện này mà khóc lóc không ngừng. Ông nội nó cũng lo lắng phải nằm

viện… Chúng tôi đều không tin, đứa trẻ tài năng đó bị chết như vậy… Cũng may, cũng may, nó tránh được kiếp nạn này… Đúng rồi, đúng rồi, có thể

gửi cho tôi tấm hình này không, về nhà tôi muốn cho mẹ và ông nội nó

xem… Chắc chắn họ sẽ rất hạnh phúc…”



Ninh Trùng kích động rơi nước mắt, một nam tử hán, sống trong quân
“Xin chào, đây là biệt thự Đông gia, vị nào vậy?”



Thanh âm nghe rất hay!



“Anh, Cẩn Chi!”



Hắn hít một hơi thật sâu, ngữ khí mang theo ý cười, ánh nắng bên ngoài rạng rỡ, tâm trạng hắn cũng vui vẻ hơn nhiều:



“Nhớ anh không, Đông phu nhân?”



Đầu dây kia yên lặng một lúc mới truyền đến tiếng cười nhẹ, rất thoải mái:



“Ồ, em có chút bận, không rảnh để nhớ!”



Trên tầng hai Công Ngụ, Ninh Mẫn ngồi trước máy tính, buồn phiền tìm

tin tức trong nước, nhìn thấy một tờ báo có nhan đề: “Tai nạn xe cộ, vợ

chồng An Thị qua đời, Đông đại thiếu tạm thời tiếp quản An thị.”



Đồng thời, có một vài tấm ảnh được công bố, một tấm An Na đang đốt

vàng mã, một tấm Hà Cúc Hoa ôm lấy An Na, một tấm An Na ngất dưới đất,

một tấm Đông Đình Phong mặc âu phục đen cúi người viếng…



Qua so sánh cô mới rõ một chuyện: Đoạn video kia là thật.



Đông Đình Phong trở về nước lần này không phải vì chuyện gì khác, mà vì viếng đám tan vợ chồng An Đức.



Cho nên lúc rời đi hắn mới nói, “Chuyện không tốt”, và không nói rõ cụ thể là chuyện gì.



Người đàn ông này không muốn “chuyện nhỏ” như vậy ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.



Nghiên cứu một lúc, cô phát hiện, người gửi đoạn video này đơn giản

là muốn cô lo lắng. Rắp tâm độc ác. Hơn nữa, từ số điện thoại này có thể cho thấy, người đàn ông này rất thần thông quảng đại.



Chính lúc này, cô đột nhiên nhận được điện thoại của hắn, chút buồn bực kia đột nhiên bay hết.



“Em bận việc gì?”



Đông Đình Phong tò mò hỏi.



“Bận nhiều chuyện”



“Xem ra không có anh ở đây, thế giới của em thật đa dạng!”



“Ừ, không có anh suốt 25 năm 5 tháng, em vẫn luôn sống rất vui vẻ!”



Cô cười nói, tựa đầu vào sô pha, lắc cổ.



“Sặc, đây là em đang muốn đả kích sự tự tin của ông xã em sao?”



“Không, tự tin của ông xã em có thừa, đâu có ai có thể đả kích được?”



Câu này hay đến mức khiến người ta run lên.



Đúng, lúc cô nói ra hai chữ “ông xã”, tim hắn đã đập loạn hai nhịp.

Cực thích mà, rõ ràng từ này rất bình thường, nhưng do cô nói ra quả

thật rất động lòng:



“Bà xã, đây là em đang khen ngợi anh sao?”



Cô cười một cái, hai chữ “bà xã” ít nhiều khiến cô có chút không tự nhiên!



“Anh nhớ em!”



Cô cười càng tươi, gập lại chiếc máy tính, nhìn về phía cửa sổ nói:



“Hình như em nghe thấy rồi!”



“Thật sự muốn lập tức về nhà mà!”



“Có chuyện phải đến công ty sao?”



“Ừ!”



“Xin lỗi, em không giúp được gì?”



“Nhớ anh chính là giúp anh rồi! Nó sẽ khiến anh vui vẻ…”



“Được thôi, vậy em sẽ dùng toàn bộ sức lực để nhớ anh!”



Cô lập tức nói ra một câu ấm áp.



Hắn nhất thời cười không thấy gì, một tay xỏ túi, chân đi từng bước,

nhưng nhìn thấy xung quanh có không ít nhân viên đang dùng ánh mắt kì lạ nhìn hắn, vì vậy mà hắn phải chỉnh lại sắc mặt, đợi đến lúc vào thang

máy chuyên dụng mới mỉm cười:



“Ngoan đợi anh về!”



“Ừ!”



“Anh vừa đến công ty, đợi chuyện được giải quyết xong, ngày mai chúng ta bắt đầu kì nghỉ phép…”



“Em cảm thấy rất mong đợi!”



Sau khi dập máy, cô mỉm cười: Cuộc sống đơn giản xuất phát từ những

chuyện nhỏ nhặt nhất. Đây chính là điều cô mong muốn có được.



Cô nghĩ thầm một câu, sau đó đứng lên, chạy đi thay đồ.