Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 152 :

Ngày đăng: 16:21 19/04/20


Tháng 1 ở Australia là mùa hạ, ban ngày thời tiết nóng nực.



Hơn ba giờ, mặt trời sắp lặn, Đông Kỳ nói: "Mẹ, chúng ta ra bờ biển một chút được không."



Mấy ngày nay, bọn họ không bước ra khỏi nhà, qua thời gian, ngẫu nhiên lên mạng, nhìn xem tin tức, mới có thể làm cho cô cảm giác mình vẫn là một bộ phận trong xã hội này.



Cô rất thích chỗ như vậy không người quấy nhiễu, yên lặng như thế, có thể làm cho người quyết định rất nhiều thứ.



"Được, vậy thì đi ra ngoài một chút! Kêu A Xán và A La, chúng ta sẽ lái xe đi. Rất gần đi một vòng rồi về, ba ba của con cũng sắp trở về rồi..."



"Dạ!"



Mắt Đông Kỳ lóe sáng:



"Con đi đổi giày!"



Mông nhỏ uốn éo, như muốn tránh.



"Chờ một chút..."



Cô túm bé lại.



"Chuyện gì ạ?"



Khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên.



"Ừm, mẹ muốn hỏi con một chuyện."



"Dạ!"



Tiểu gia hỏa ghé vào trong ngực cô



Cô nhéo nhéo cái mũi của nhóc:



"Có một chuyện, mẹ rất ngạc nhiên, vì sao tiểu Kỳ thích có em gái như vậy?"



Đông Kỳ nghe xong, phản xạ có điều kiện mãnh liệt nhìn chằm chằm vào bụng của cô, trong cái miệng nhỏ nhắn lập tức nói một câu:



"Mẹ, trong bụng của mẹ có em gái rồi hả?"



"Khục... không có... mẹ chỉ muốn hỏi con sao chỉ thích em gái... em trai không được sao? Hoặc là chị gái..."



Đông Kỳ nghiêng cái đầu nhỏ, lập tức nghiêm trang sữa đúng lỗi trong lời nói của cô:



"Mẹ, bây giờ mẹ cũng chỉ có thể sinh muội muội hoặc tỷ tỷ cho con, không sinh được tỷ tỷ a... mẹ cũng không phải Mèo máy đôrêmon, làm sao cũng không có khả năng trở lại quá khứ."



Cô sờ sờ cái mũi của mình cười, vấn đề này, hoàn toàn chính xác:



"Ý của mẹ nói, nếu có một chị gái tới làm bạn với con, con có thích hay không?"



Đôi mắt tròn xoe của nhóc lập tức hiển hiện nghi hoặc, cái hiểu cái không, suy nghĩ một chút mới nói:



"mẹ muốn giống như bà trẻ, đi nhận nuôi một chị gái hay anh trai hả?"




Đông Kỳ nghiêng đầu, hai tay chống eo, nói Anh văn lưu loát, trả lời:



"Chẳng lẽ chú không có nhìn ra sao? Mẹ con chúng tôi chỉ có một mặt!"



Người con trai Úc có chút không tin:



"Cô ấy còn trẻ như vậy, tại sao có thể là mẹ con..."



Nhìn về phía người nhiều lắm khoảng 20 tuổi, anh nghĩ cô vẫn là một sinh viên.



"Còn trẻ không thể là mẹ con sao? Ai, ba ba của con ở gần đây, chú chớ quấy rầy mẹ con, mẹ con không thích nói chuyện cùng người ngoài."



Ba ba hỏi nhóc: "Đang làm gì đó?"



Nhóc nói: "Hóng gió trên bãi cát ạ!"



Ba ba nói: "Coi chừng mẹ con, đừng để người xa lạ tới gần mẹ con, có biết không? Ba ba lập tức về nhà."



Được ba ba ủy thác, nhóc đương nhiên sẽ không để cho người khác tới gần mẹ.



Ninh Mẫn hơi cười, rất phối hợp kêu một tiếng:



"Con trai, chúng ta đi về, đi xa như vậy, ba của con sẽ không tìm thấy chúng ta!"



Cô nhìn người kia gật gật đầu, nắm tay con trai đi về.



Người con trai đáng tiếc đứng tại nguyên chỗ thở dài, còn tưởng rằng đã tìm được tình nhân trong mộng, lại không nghĩ người ta sớm là hoa có chủ.



Ninh Mẫn cũng không biết một khắc này, một chiếc dù che nắng cách cô không xa, có một người đàn ông nhìn cô chằm chằm, bởi vì sự xuất hiện của cô, mà ánh mắt kinh diễm.



Người đàn ông này thấy được một bộ bức tranh xinh đẹp:



Gió biển thổi, một nhúm đuôi ngựa, nhẹ bay lên; váy dài bay theo gió; da thịt tuyết trắng, trở nên trắng sáng; con mắt trong suốt, môi cong cong, cười yếu ớt như hoa...



Cô gái xinh đẹp này, đem kính râm trên đầu, giọng ấm áp, ôn nhu kêu:



"Đi chậm một chút... Coi chừng dưới chân..."



Thanh âm kia, rất nhanh bị lấn áp bởi tiếng động ầm ầm của biển, có thể theo gió biển thổi tới tai của hắn.



"Nữ nhân này, tôi đã muốn! Ai cũng đừng muốn cùng tôi đoạt..."



Hắn vừa nói xông, ánh mắt sáng quắc đứng lên, lấy đai lưng hoa văn hình sói, hung hăng vênh váo như vậy.



Bên cạnh có một đứa con trai bộ dáng khoảng mười tám ~ chín tuổi, trên tay cầm bóng chuyền, quả bóng đảo quanh đầu ngón tay anh, nghe được lời này, hắn nhìn sang, ánh mắt không hiểu đột nhiên sáng ngời, nắm chặt bóng lại, nhìn không chuyển mắt, say mê.



Cũng chính là ngày hôm nay, Đông Đình Phong khắc sâu lĩnh giáo được vận hoa đào của bà xã, một chiêu đã trêu chọc đến nhiều người...



Chạng vạng tối 4h 30, anh kết thúc tất cả công việc, ngồi xe về nhà xe, suy nghĩ phải như thế nào hưởng thụ bữa ăn ngon với bà xã của mình, lại nhận được điện thoại của vệ sĩ A La:



"Đông tiên sinh, không tốt rồi, phu nhân cùng người kia đánh nhau... Người kia, người kia muốn cướp phu nhân làm tình ~ nhân..."