Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 156 :

Ngày đăng: 16:21 19/04/20


Ba Đặc Ân bị đánh đến không còn cách nào khác, sống nhiều năm như vậy, đây là là lần đầu tiên bị người khác đánh thê thảm như vậy.



"Anh phải xin lỗi tôi! ở chỗ này mà sám hối. Như vậy đi, anh sám hối, anh thật lòng hối hận, từ nay về sau, làm người tốt, tuyệt đối không được khi dễ người khác! Như vậy, chuyện hôm nay của chúng ta xem như không có gì. Nếu anh không đồng ý, bây giờ tôi se báo cảnh sát. . ."



Khi nói chuyện, Ninh Mẫn lấy điện thoại trong túi ra, bấm số giả bộ báo cảnh sát.



"Được, được!"



Ba Đặc Ân vội vàng đồng ý, sau đó lén cúi đầu nguyền rủa một tiếng "chết tiệt", gặp người con gái này, thật đúng là xui tám đời mà, anh sớm muộn gì cũng nhất định cho cô ta biết tay.



Ninh Mẫn lạnh nhạt nhìn: "Anh mắng cái gì?"



"Ách, không có gì, không có gì. . . Tôi nói xin lỗi, tôi lập tức nói xin lỗi. . ."



Ba Đặc Ân nuốt lại lời mắng đó, vẻ mặt đứng đắn nói:



"Tôi Ba Đặc Ân ở đây trịnh trọng xin lỗi.. . . Đúng rồi, tôi cũng không biết cô tên gì. . ."



"Tôi họ Ninh. . ."



"Được, tôi Ba Đặc Ân coi trời bằng vung, nói năng lỗ mãng, có chút bất kính với Ninh tiểu thư, ở đây tôi trịnh trọng xin lỗi Ninh tiểu thư."



"Hơn nữa, mọi trách nhiệm ngày hôm nay là do tôi chịu, xóa bỏ ân oán, Ba Đặc Ân tôi cung sẽ không gây phiền toái cho gia đình Ninh tiểu thư. Nếu có làm trái, sẽ có kết cuộc không tốt, đều do tôi một người gánh chịu. Ninh tiểu thư và người nhà cô ấy nếu có phiền toái, tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm hậu quả của pháp luật.”



Ba Đặc Ân nghe xong, trợn mắt nhìn, kêu lên:



"Điều kiện này, cũng quá hà khắc rồi! Lỡ như cô bị xe đụng chết, chẳng lẽ cũng tính lên đầu tôi?"



"Ba tiên sinh, chẳng lẽ anh muốn ăn thêm mấy quyền nữa hả?"



Ninh Mẫn khẽ cười, lộ vẻ ôn nhu.



Ba Đặc Ân rung mình một cái, không thể làm gì khác hơn là oán hận nói thêm một câu.
“Đúng vậy chính là anh! Vợ à em thật là quá tàn nhẫn…”



“Anh anh anh… anh thật sự là a Thuận?”



Cô vội vàng bước tới đỡ hắn dậy, mới cử động một tí, lông mày hắn bất giác đã nhăn lại.



Rời khỏi Đông Ngải, đến Châu Úc, nơi này đối với cô mà nói, đều không quen biết người nào, lại trùng hợp quen biết được A Thuận, hằng ngày A Thuận vẫn đến đây sao?



Đây là cái trường hợp quái quỷ gì?



Còn dám cùng người phụ nữ của hắn xưng hô vợ chồng?



Đối với việc này, hắn có điểm bất mãn.



“Đúng đúng nha, anh là A Thuận… Vợ à, từ biệt nhau đã hơn ba tháng, em có nghĩ đến anh, anh thật là nhớ em đến chết được, ngày cũng nhớ đêm cũng nhớ, nhớ đến tâm can đều đau… Anh còn tưởng đời này không còn có cơ hội gặp lại em nữa, thật tốt thật tốt, nay ông trời đã cho chúng ta cơ hội gương vỡ lại lành. Mau đến đây nào vợ yêu, cho anh ôm một cái nào… Muốn anh…”



Thật sự là hắn giang tay ôm lấy Trữ Mẫn.



Bên cạnh, Đông Đình Phong nhất thời đen mặt--- ở chỗ đông người, tiểu tử này, thật dug91 là chuyện gì cũng có thể làm ra được…



Hắn day day huyệt thái dương, tiếng tạch tạch tạch kêu lên rõ ràng.



“Uy uy, tiểu tử thối này, mau buông…”



Cô ra sức tránh né, vùng vẫy thoát khỏi đôi tay của người kia, trừng đôi mắt đầy kích động nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn tú người nọ:



“Không được kêu vợ, phải gọi là Ninh tỷ… Lần sau nếu còn dám gọi vợ, tôi sẽ đạp chết cậu… Từ vợ có thể tùy tiện kêu lên vậy sao?



“Tại sao lại không thể? Lúc trước chính miệng em đã hứa với tôi là, chỉ cần tôi kiên trì xuống nước, chỉ cần tôi có thể sống sót qua trại giam kia, em sẽ lấy tôi mà…. Ai, em cũng đừng nói là đã quên mất… thời gian và địa điểm tôi đều ghi nhớ rõ ràng… Vợ yêu, hiện tại tôi và em đều còn sống, em phải nhanh chóng thực hiện lời hứa đó…”



Nói xong lời cuối cùng, trên mặt tất cả đều là vẻ mong đợi