Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 166 :

Ngày đăng: 16:21 19/04/20


Cô đứng thẳng lưng, chậm rãi ngẩng đầu, bốn phía đều là hoa hướng dương, màu vàng kim chói mắt, người đàn ông đó mặc áo sơ mi đen ngắn tay và cái quần tây đen, trên cổ cũng không thắt cà vạt nhìn rất thoải mái, đầu tóc vẫn màu đen không dài không ngắn vẫn như 6 năm trước, cước bộ trầm ổn từng bước lại gần.



Khuôn mặt cô từng quen thuộc kia cho dù nhắm mắt cô vẫn miêu tả rõ ràng..



Người đàn ông này không thích cười, trước mặt người khác anh ta cứ như tượng đá, dù có chuyện gì sắc mặt của anh ta cũng không thay đổi khiến người khác không biết anh nghĩ gì, tất cả mọi người đều kiêng kị anh ta, chỉ có cô không sợ. Có lẽ đây chính là duyên cớ.



Sau đó cô mới phát hiện, người đàn ông này khi cười rất đẹp, khuôn mặt như phát ra ánh sáng mông lung, làm người ta không dời mắt được.



Ninh Mẫn hít một hơi thật sâu, chậm rãi dời mắt đi chỗ khác, trong đáy mắt có chua xót cùng đau khổ —— từng yêu nồng nhiệt như thế, nhưng không nghĩ tới có một ngày cô sẽ đau khổ như vậy, muốn vứt bỏ thì tâm lại đau đến không thở nổi.



"Tiểu Ninh?"



Bên trong cánh đồng hoa, có một người đàn ông vừa mừng vừa sợ kêu một tiếng.



Ninh Mẫn vừa quay đầu, liền thấy người đàn ông cũng vừa bước tới, là trung tướng Nhuế, gặp được cô người đàn ông này có kiên cường như thế nào cũng có chút kích động: "Tiểu Ninh, cuối cùng cũng tìm được cháu rồi, cuối cùng cũng tìm được rồi..”



Người đàn ông bước nhanh qua như một người cha ôm lấy cô, gắt gao ôm lấy Ninh Mẫn đang ôm Ninh Khuynh Vãn.



Ở trước mặt người đàn ông cao to này, Ninh Mẫn thật sự nhỏ bé, nhưng một cái ôm này cũng khiến mũi Ninh Mẫn ê ẩm.



Ánh mắt cô nhẹ lưới qua, cũng nhìn thấy Dương Khai và Hách Quân, trên mặt họ đều mang theo nụ cười sau khi gặp lại, nụ cười muôn vàn cảm khái lòng đầy chua xót .



Mà phía sau bọn họ, một cậu bé trai sắc mặt tái nhợt không thể tin được nhìn một màn này, chuyện phát sinh trước mắt —— Đông Kỳ chỉ cảm thấy như đang mơ.



"Ông Nhuế, ông đừng ép sát con như vậy!"



Ôm quá chặt, Ninh Khuynh Vãn cúi đầu lên tiếng kháng nghị.



Lúc này Nhuế Kính mới buông ra, bé con mới chịu trợt xuống, liền nghe mẹ mình nói với Hách Quân: "Trợ lý Hách, anh có thể dẫn hai đứa nhỏ này qua một bên không, tôi có chuyện cần nói. . ."



"Được, đội trưởng Ninh đây là lần thứ 2 Hoắc thiếu vứt bỏ hết thảy đi tìm cô, . dù trong lòng cô có oán giận anh ấy, cũng mong cô có thể đặt mình vào hoàn cảnh anh ấy mà suy xét…. ."



Hắn xoa đầu Ninh Khuynh Vãn nói: "Vãn Vãn, mẹ con có chuyện muốn nói với ông và baba con, chúng ta qua bên kia chờ một chút nhé. . ."



Vãn Vãn nhìn mẹ một cái rồi gật đầu, xoay người chạy về phía Đông Kỳ vẻ mặt vui mừng, kiêu ngạo nói:



"Em trai tiểu Kỳ, em thấy không, chị tìm được mẹ rồi ..haha…”




"Dạ... Chỉ cần cậu ta không giành mẹ với con thì cái gì cũng được ạ."



Đông Kỳ đi qua một bên, liên tiếp quay đầu lại, cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái.



Chẳng lẽ Vãn Vãn thật sự là con của mẹ?



Làm sao có thể?



Vãn Vãn cũng tránh qua một bên, liên tục nhíu mày, nghiêng đầu suy nghĩ:



"Hình như mẹ cũng biết ngươi. Chẳng lẽ đây là con nuôi của mẹ?"



Mí mắt Đông Kỳ nhảy một cái, liếc xéo bé một cái, đột nhiên nhớ đến trước đây mẹ có nói qua..., trong lòng không khỏi nghĩ tới, liền trừng mắt cãi lại:



"Ngươi mới là con nuôi..."



Bên kia, Ninh Mẫn nói xong liền nhìn hai đứa cúi đầu đi qua đó, cũng không có cãi nhau nữa mới thở dài một hơi. Quay đầu lại, cô đứng ngay ngắn nhắc tay chào Nhuế Kính bằng nghi thức quân đội, bình tĩnh báo cáo:



"Báo cáo trung tướng Nhuế, lính đặc chủng số DLF621 có mặt. Hành động tháng chín, tổ Liệp Phong xuất động bảy lính đặc chủng, mục tiêu là nghĩ cách cứu viện Thủ tướng bị Trúc quốc bắt giữ. Bởi vì Trúc quốc đã có âm mưu từ trước nên hành động lần này có năm người hi sinh, một người mất tích, chỉ còn lại lính đặc chủng số DLF621 may mắn còn sống sót. Nhưng số DLF621 không còn mặt mũi nào về đơn vị, nên tự mình lêu lỏng bên ngoài, đã vi phạm kỹ luật quân nhân, nguyện ý tiếp nhận hình phạt của cấp trên!"



"Phạt cái gì mà phạt? Cháu trở về là tốt rồi! Đứa nhỏ này, aizzz, mấy tháng nay khiến chúng ta khẩn trương lo lắng muốn chết, cháu cũng không biết vì chuyện của cháu mà mẹ con khóc hết nước mắt, trở về là tốt rồi..."



Nhuế Kính thương cảm nói.



Ninh Mẫn chậm rãi thu tay lại, nhìn Nhuế Kính, lại nhìn người đàn ông luôn dùng ánh mắt thâm tình nhìn cô, nói ra một câu khiến người ta tái tê lòng:



"Báo cáo trưởng quan, tôi tình nguyện coi như mình đã chết."



"Cháu đang nói mê sảng cái gì hả!"



Nhuế Kính ngẩn ra, lập tức quát lớn.



"Báo cáo trưởng quan, đây không phải mê sảng, tổ Liệp Phong cho tới bây giờ vẫn là một chỉnh thể, hôm nay các chiến hữu đều chết ở Trúc quốc, nhưng Ninh Sênh Ca vẫn còn sống trên đời này, đây không phải chuyện may mắn, mà là chuyện thương tâm cỡ nào. Mấy tháng nay, Ninh Sênh Ca tuy vẫn sống nhưng so sánh với cái chết càng thống khổ hơn gấp trăm ngàn lần. Giãy dụa trong địa ngục thật sự không dễ chịu chút nào. Khi Mạc Thần Chi giết đồng đội tổ Liệp Phong, cũng đã giết chết Ninh Sênh Ca. Ninh Sênh Ca của hiện tại chỉ là một cái xác không hồn!"



Nghe được những lời này, sắc mặt Nhuế Kính cứng đờ, dáng tươi cười cũng ngưng trệ.