Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 167 :

Ngày đăng: 16:21 19/04/20


Hắn im lặng nhìn qua khuôn mặt trắng bệch của Hoắc Khải Hàng, thấy anh ta giang hai tay đi tới như muốn ôm lấy người phụ nữ lạnh lùng này.



Cô lại lùi ra sau.



Ninh Mẫn không muốn liên quan đến người đàn ông này nữa, cô biết nếu anh ta ôm cô nhất định sẽ có thêm nhiều phiền toái, nên cô lựa chọn lui ra.



Cô từng rất thích được anh ôm vào ngực, lồng ngực dày rộng này khiến cô ấm áp, cho cô cảm nhận được sự an toàn, nhưng mà hôm nay người đàn ông này chỉ khiến trái tim cô băng giá và đau đớn.



Cô tránh đi cái ôm của anh, bình tĩnh mà lãnh đạm nhắc nhở:



"Trưởng quan Hoắc, xin tự trọng!"



"Mẫn Mẫn..."



Hắn trầm thấp kêu cô, đôi tay nắm thật chặt, cái xưng hô xa lạ đó khiến hắn khó chịu.



"Xin trưởng quan hãy gọi tôi là số DLF621, hoặc cũng có thể là Đông phu nhân!"



Cô lạnh lùng cười nói:



"Ngày 3 tháng 11, tôi đã thành đại thiếu phu nhân Đông gia ở Ba Thành. Hoắc trưởng quan, đoạn tình cảm ngày đó của tôi và anh đã trở thành quá khứ. Mong anh đừng kêu tôi bằng cái tên thân mật như vậy ... nếu vượt quá giới hạn, chồng của tôi sẽ không vui.”



Lời nói cực kỳ tàn nhẫn, vẻ mặt mỉm cười lãnh khốc vô tình, chỉ một cách xưng hô nhưng cô đã phủ sạch hoàn toàn quan hệ của hai người.



Giờ khắc này, cô đau đớn, giống như có ai đó lấy dao găm cắt xuống thịt của cô ——



Khối thịt này là hắn, sáu năm trước đã bám sâu vào trong máu của cô, sáu năm sau nó càng hòa tan vào ý niệm của cô, cho dù bị phản bội nhưng phần tình cảm này cô vẫn khắc sâu trong lòng.



Không phải sau, những năm gần đây cô luôn sống một mình không quen bạn trai, vì cảm thấy không có người đàn ông nào xứng đáng làm cha của Vãn Vãn, cũng có lẽ bởi vì tình cảm đó quá sâu.



Hôm nay, cô muốn đem tình cảm này vứt bỏ.



Bởi vì cô đã là vợ người khác, cô muốn có trách nhiệm với người đàn ông của mình.



Giây phút này, cô nhìn khuôn mặt trắng như tờ giấy của hắn, cả người như đóng băng ở trước mặt mình, đôi mắt mang nhiều nhớ nhung, lộ ra bi ai và không cam lòng, hắn cắn răng nói:



"Đông phu nhân? Vậy tôi có nên chút mừng cô không? Được gả cho một người chồng lý tưởng?"



Trong giọng nói của hắn đầy thống khổ.



Sáu năm rồi, vì muốn mình cường đại hơn, hắn bỏ ra sáu năm để chờ đợi, sau đó tìm cô, muốn bày tỏ lòng mình nhưng hết chuyện này đến chuyện khác liên tiếp xảy ra khiến hắn trở tay không kịp, hành động tháng 9, là một lựa chọn đau khổ nhất của hắn, sau đó tuyệt vọng tìm kiếm, bi thương chờ đợi thẩm lí và phán quyết, nhưng lại ngoài ý muốn nhận được một kinh hỉ thật lớn, sau đó lại là một cái tin dữ đáng sợ như vậy...



Hắn còn chưa cảm nhận được niềm vui thì đã bị đau đớn tra tấn, cho tới hôm nay thấy được cô còn sống, nhưng hắn không cảm giác được mừng như điên mà là đau đớn hơn trước..
Đột nhiên cô cảm thấy muốn nhận quyền nuôi dưỡng Vãn Vãn từ tay người đàn ông này là một chuyện vô cùng khó.



Ninh Mẫn nhịn nhịn, nhưng cô không cách nào đè nén lửa giận hừng hực trong lòng, cô quay phắt lại, đáy mắt có tia lửa bắn ra bốn phía:



"Hoắc Khải Hàng, anh còn muốn hại tôi như thế nào nữa mới cam tâm hả?



"Bốn tháng trước, nếu như không phải anh chạy tới Trung Quốc dẫn Vãn Vãn đi, tôi cũng sẽ không gặp những chuyện chết tiệt này. Trong bốn tháng qua, tôi đã sống không bằng chết, tất cả đều do anh ban tặng đó, thật vất vả tôi mới sống yên ổn một chút thì anh lại xuất hiện can thiệp vào cuộc sống của tôi? Anh không thể để tôi sống yên ổn sao? Vãn Vãn là con gái của tôi, nó là khối thịt trong lòng tôi. Sao anh có thể nhẫn tâm đoạt nó một lần nữa rời khỏi tôi hả?.



"Hoắc Khải Hàng, trong mắt anh tôi là gì hả?



"Cần thì tìm tới, không cần thì vứt bỏ. Tôi là người, chứ không phải đồ vật, rốt cuộc anh có để ý tới cảm nhận của tôi không?



"Xin hỏi, rốt cuộc tôi đã làm gì sai? Mà anh muốn gọi tới thì tới, muốn đuổi thì phải đi hả?"



Cô rống thật to, ủy khuất, thống khổ… lòng của nàng, sớm đã chứa đầy thương tích:



"Anh đừng như vậy nữa được không? Tôi không cần gì nhiều, tôi chỉ muốn có một gia đình hạnh phúc, chỉ đơn giản vậy thôi, cũng không được sao.



"Cũng bởi vì anh mà sáu năm trước tôi vứt bỏ cha mẹ mình; tôi biết, ai cũng nói tôi ngốc, bởi vì anh sáu năm nay tôi vẫn một mình nuôi nấng Vãn Vãn, tôi biết, nhưng ai kêu tôi yêu đứa nhỏ nhiều như vậy; bởi vì anh, chiến hữu của tôi đều đã hi sinh nơi đất khách quê người, xin lỗi, những chuyện này tôi đều biết…



"Hoắc Khải Hàng, Ninh Sênh Ca chết rồi, cô ta chết trong tai nạn máy bay ở Trúc quốc, là do anh đẩy cô ta vào con đường chết không phải sao?



"Hiện tại, tôi chỉ muốn sống yên ổn một chút, vậy mà anh cũng lấy Vãn Vãn để bức tôi sao?



"Có phải hay không, anh muốn ép tôi chết anh mới vừa lòng sao?



"Anh biết không? Tôi sống mệt mỏi lắm rồi? Chuyện tới nước này anh còn muốn tra tấn tôi sao nữa hả!"



Câu cuối cùng cô rống lên như người bị tâm thần.



Hoắc Khải Hàng không trả lời, thấy cô không thể khống chế cảm xúc của mình, cô chưa từng dùng cảm xúc này đối với hắn, tâm không hiểu sao cứ đau. .



Khó chịu!



Cô khó chịu, sao hắn không biết chứ.



Người đã từng ân ái, hôm nay lại lấy sự thù hận để đối diện nhau.



Tình cảm của hắn và cô sao lại đi tới mức này chứ?



Hắn không nghĩ ra, càng không muốn nghĩ tới.