Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 168 :

Ngày đăng: 16:21 19/04/20


"Tiểu Ninh, cháu bình tĩnh một chút được không? Trong chuyện này cháu không thể đổ hết hoàn toàn tách nhiệm lên người trưởng quan

Hoắc...."



Nhuế Kính muốn bước lên khuyên giải, đội nhiên một viên đạn

xuyên không mà tới, bắn trúng sau vai ông, lực bắn thật lớn đẩy ông bước lên thêm một bước, Ninh Mẫn nghe được âm thanh xa lạ, phản xạ có điều

kiện quay qua đỡ ông, nhưng đỡ chính là bàn tay đầy máu.



"Trưởng quan!"



Tất cả tức giận trong giây phút này đều tan biến, cô ngây người, hoảng sợ kêu lên.



Hoắc Khải Hàng giật mình, nhìn về phía đạn bắn ra, tâm trầm

xuống: nếu như không phải Nhuế Kính bước lên trước một bước, thì viên

đạn này sẽ bắn vào đầu Ninh Mẫn.



Có người muốn ám sát Ninh Mẫn —— Hách Quân từng nói với hắn:

Đông Đình Phong đã nói với Ninh Trùng một chuyện trong suốt thời gian

qua cô đã bị ám sát hai lần.



Nghĩ đến đây, sắc mặt của hắn thình lình biến đổi, hét to một tiếng:



"Cẩn thận! Mau nằm xuống..."



Hắn bước nhanh lên trước đẩy Ninh Mẫn và Nhuế Kính ngã xuống,

nhưng đã quá trễ, viên đạn thứ hai đã bắn tới, đi thẳng về phía trước

bắn vào người hắn, cản giác bị xé rách da thịt ập tới khiến trán hắn đổ

đầy mồ hôi, ..trong miệng khó chịu hừ hừ một tiếng.



Ninh Mẫn vốn bị đẩy ngã xuống đất đến khi phục hồi tinh thần lại thấy gương mặt vặn vẹo của Hoắc Khải Hàng, âm thanh viên đạn bay tới cô nghe rất rõ ràng.



"Hoắc Khải Hàng..."



Cô kinh hãi kêu lên.



Tay vừa chạm vào người hắn thì cảm giác dính dính, sắc mặt cô đại biến.



Hách Quân và Dương Khai canh giữ ở bên cạnh thấy một màn này sắc mặt cũng thay đổi.



Dương Khai hạ thấp người xuống, một bên chạy tới, một bên gọi

điện thoại, trầm giọng nói: "Gần đây có tay súng bắn tỉa, Hoắc thiếu bị

tập kích, phương hướng ở phía bên phải…." Hắn phán đoán tọa độ của đối

phương, hạ lệnh cho các cảnh vệ ở gần đó đánh trả.



Hách Quân kéo hai đứa trẻ ngồi xuống, nghiêm mặt ra lệnh:



"Hai đứa ngoan ngoãn nghe lời, không được nhúc nhích!"



Hắn cũng bước nhanh tới đó.



"Anh bị trúng đạn rồi, anh trúng đạn rồi..."



Máu chảy rất nhiều sắc mặt Ninh Mẫn trắng bệch không còn giọt

máu, vị trí vết thương … đó là nơi cơ quan nội tạng.. nghĩ đến đây lòng

cô ngăn không được sợ hãi.



Cô đỡ hắn lên, kiểm tra miệng vết thương, chỉ thấy miệng vết

thương, không có mở miệng, đường kính viên đạn không lớn, lúc bắn lén do đường bắn xa, đã làm giảm lực sát thương của nó, nhưng nó cũng đã làm

thương tổn nội tạng bên trong...



"May quá, em không bị thương..."



Hắn cắn răng nhịn đau, tay đưa lên muốn xoa gương mặt đang lo

lắng kinh hoàng của cô, nhưng đau đớn kịch liệt đã tàn phá ý thức của

hắn, hắn cảm giác tầm mắt của mình càng ngày càng mơ hồ, tay càng ngày

càng nặng.
vì phải cứu em, Cẩn Chi, thận trái của anh ấy không giữ được... em...

em... trong lòng em giờ rất loạn... rõ ràng mục tiêu của bọn họ là em... Kết quả, trưởng quan Nhuế cùng anh ấy lại đỡ thay em... Là em hại bọn

họ..."



Cô không thể nào bình tĩnh được ——



Đây là lần đầu tiên hắn thấy cô như vậy.



Đông Đình Phong giơ tay đỡ cái trán, cảm nhận được cô rất hoảng loạn.



Hắn cố gắng bình tĩnh, nói với cô:



"Còn sống là tốt rồi! Dù có một thận thì con người vẫn sống được thôi! Em đừng suy nghĩ nhiều, chuyện này không liên quan tới em, đừng

ôm trách nhiệm vô người mình... Ngoan, làm theo lười anh, hít sâu một

hơi, sau đó thở ra, lập lại vài lần, sau đó tự nói với mình, mọi chuyện

sẽ tốt… , đừng lo lắng... A Ninh, em còn nghe không? Đừng khóc, anh rất

đau lòng đó... Ngoan ngoãn chờ... 30 phút nữa anh sẽ đến..."



Tâm tình Ninh Mẫn vốn kích động, nghe được câu này của hắn thì quýnh lên:



"Không được, anh đừng tới đây, ngàn vạn đừng tới đây. Hách Quân nhất định sẽ liều mạng với anh."



À thì ra cô sợ người Hoắc gia làm hại hắn. .



"Anh biết phải làm sao, em yên tâm, Hách Quân không đụng tới anh được... Đừng suy nghĩ nhiều. ở đấy chờ anh!"



"Đông Đình Phong..."



Hắn đã cúp máy.



Điện thoại lại vang lên, lại là cô goi, cô cứ như vậy sợ hắn xuất hiện trước mặt người Hoắc gia sao



Hắn cần phải sợ sao?



Hắn không nghe, tựa lưng vào ghế ngồi, nhăn mày lại, tâm loạn thành một đoàn.



A Xán lái xe, Trần Tụy ngồi kế bên, hai người đều rất cẩn thận nhìn nhất cử nhất động của ông chủ.



Đông Kỳ ngồi bên cạnh Đông Đình Phong, thấy baba có bộ dáng bực

bội như vậy, tâm cứ bất an biết chuyện nhất định không ổn, từ trước đến

nay ba ba chưa từng để lộ cảm xúc ra ngoài.



Nhóc lắc lắc cánh tay baba:



"Baba là mẹ gọi điện thoại sao?"



"Ừ!"



Đông Đình Phong xoa đầu nhóc.



Hắn nhìn vào đôi mắt to tròn đen bóng của nhóc, cũng không nói ra chuyện máu tanh đó.



Cắt thận, cắt thận ——



Hắn nắm chặt chiếc điện thoại cứ vang lên nảy giờ, tâm tình bị tiếng chuông này càng khó chịu.



Cô không thể vứt bỏ tình cảm với Hoắc Khỉa Hàng, ..chết tiệt, làm sao cô mới có thể vứt bỏ tình cảm này đây..



Ân huệ ngày hôm nay, chỉ sợ khiến cô nối lại tình xưa với Hoắc Khải Hàng.



Chuyện ngày hôm nay, đối với hắn mà nói là chuyện vô cùng đáng sợ.



Giờ phút này, hắn hoàn toàn không thể xác định được, biến cố này, có thể ảnh hưởng đến tương lại của hắn và Ninh Mẫn hay không.