Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 174 :

Ngày đăng: 16:21 19/04/20


Trên tấm hình.



Mặt Đông Đình Phong không thay đổi, mắt Hoắc thiếu cũn lạnh lùng để làm ngụy trang, ánh mắt mơ hồ tỏa sáng, có vui mừng, có dịu dàng, Ninh Mẫn thông minh, mặt thấy tình yêu.



Trên mặt hiện lên dòng chữ trang trọng: Đông thiếu, giúp anh thành công, hành vi quân tử.



Mí mắt anh giật vài cái, cực kỳ áp lực, cực kỳ chua xót, đáy mắt gợn sóng bốc lên.



Không người chồng nào yêu vợ nhưng lại nhận chấp nhận ảnh chụp khỏa thân của vợ, mà lại không có biểu cảm gì.



Hắn, lại càng không thể chấp nhận được.



Vì thế, hắn yên lặng một hồi, cầm di động lên, buông lỏng, ngoán tay lướt trên màn hình, bấm số điện thoại bấm xong rồi lạ xóa.



Đông kỳ sau khi đi toilet xong, thấy vậy liền kêu: “ Ba ba, ba làm sao vậy?”



Đông Đình Phong ngẩng đầu, mỉm cười, sắc mặt bình tĩnh: “ Không có gì, có đói bụng không, chúng ta đi ăn chút gì đi.”



Con gái lách vào lòng hắn: “ Ba, hiện tại con nghĩ không phải là chuyện đói bụng, không phải là hôm nay chúng ta đi Đông Ngải? Ngày mai là giao thừa rồi!”



“ Ừ, việc này, chúng ta cũng không biết có đi không nữa. Chúng ta đợi mẹ về rồi mới có thể đi!”



“ Thì ba gọi điện cho mẹ về không được sao?”



Hắn nghe vậy, nhìn trong mắt con, chỉ sợ việc tối nay không có bình thường. Trên thực tế, nó rất phức tạp. Bởi vì tình cảm của con người rất phức tạp.



“ Không thể làm như vậy!”



“ Vì cái gì?”



“ Bây giờ, ba để cho mẹ con lựa chọn. Không thể mỗi lần ba đều chủ động, mà mẹ chỉ bị động. Mẹ con cần hiểu rõ lòng mình.” Quyền quyết định, không phải nằm trong tay hắn.



Đâylà lần đầu tiên, cảm nhận được, vận mệnh hắn không thể nắm giữ được.



Phòng giám hộ. Ninh Mẫn không động đậy, đứng im tại chỗ.
“ Đừng động! đừng rời bỏ anh!”



Đột nhiên Hoắc thiếu kêu lên, giọng nói ương ngạnh, cứng đơ, chịu đựng tay đau đớn, nhìn anh, thậm chí muốn cô ngồi xuống, anh thật sự điên rồi.



Cô vội vã dìu anh, sợ anh rớt từ trên giường xuống, anh dựa vào ngực cô, nắm lấy tay cô, đem nhẫn tháo xuống, ném ra ngoài cửa sổ, động tác lưu loát, nơi này là tầng 16.



“ Hoắc Khải Phong, anh làm gì vậy, nhẫn của em, sao anh lại ném đi?”



Hành động này của anh, làm cho cô sững sờ. Muốn đẩy anh ra, nhưng trên người anh có vết thương, cô không dám dùng lực, trợn mắt với anh, cúi đầu, anh duỗi tay nắm gáy cô, đè ccoo xuống, sau đó, mooimcoo lại bị hôn lần thứ hai.



Trước sau đều bá đạo như vậy.



“ Hoắc Khải Phong, anh không thể như vậy!”



Bây giờ, cô thở hổn hển, đẩy anh ra.



“ Không thể như thế nào? Không thể hôn em? Không thể ném nhẫn của em.”



Anh lạnh lùng kêu, ánh mắt giận dữ, chiếc nhẫn ấy, khơi lên lửa giận trong lòng anh ấy, cùng với sự bi ai.



Ninh Mẫn im lặng, không nói, cơn giận của anh, không thể cùng anh nói đạo lý.



Xem ra, anh cũng không muốn ngje.



“ Nhẫn của em ,ở đây này!”



Anh dựa vào cô, dùng lực chon vào cổ cô, đem nhẫn nắm chặt lại: “ Đây mới là nhẫn của em!”



Ninh Mẫn không nhận: “ Em đỡ anh nằm xuống, anh đừng làm loạn!”



“ Đeo. Anh sẽ nằm xuống!”



Đây là uy hiếp?