Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 175 :

Ngày đăng: 16:21 19/04/20


Ninh Mẫn không nói gì



Cô thấy trên mặt anh nhễ nhại mồ hôi, khuôn mặt bình tĩnh giọng nói nhẹ nhàng cho cô cả giác thân quen: “ Không đeo, sáu năm trước chúng ta đã chia tay rồi. Hiện tại, em là vợ của Đông Đình Phong!”



In lặng!



Trong phòng bỗng nhiên im lặng, chỉ nghe thấy tiếng thở của anh.



Thật lâu.



“ Là sao? Chẳng lẽ em muốn tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân này sao? Em muốn anh phải như thế nào? Em không thể cho anh một cơ hội hay sao?”



Hoắc Khải Phong nhìn chằm chằm cô, sắc mặt trắng bệch, khó xem đến cực diểm, giống như lúc hôn mê, thấy cô mhoong đổi ý.



Thật là, đáng lẽ anh không nên hối thúc cô như vậy. Thật là: “ Chữ ký đó, anh không có để tâm.”



Đây là lời nói thật. Mà lời nói thật, thường gây tổn thương.



“ Không có để tâm?” Anh cúi đầu cười, cô có thể cảm nhận nỗi đau trong lời nói của cô: “ Cho dù là sai, em vẫn muốn kiên trì sao? Kiên trì như vậy thì có lợi ích gì?”



Cô trầm mặc.



Hoắc Khải Phong nổi giận, nghiến rang nói ra hai chữ: “ Ly hôn!”



Đối với anh mà nói, còn có cái gì châm chọc hơn hai chữ này.



Chờ đợi nhiều năm như vậy. Lại trở thành công dã tràng.



Ninh Mẫn quay mặt đi, nói gằn từng chữ: “ Em không có bất kỳ lý do gì để ly hôn cả, Hoắc Khải Phong, em không đem cuộc hôn nhân này thành trò chơi…”



Nay sau đó, anh hung hăng đẩy cô ra, suýt chút nữa anh đã ngã từ trên giường xuống, cô muốn đỡ, anh đẩy cô ra, khó khăn mới nàm lại. bởi vì động vào vết thương, mồ hôi anh ứa ra.



“ Hoắc Khải Phong, chúng ta đã là quá khứ rôi! Như vậy, ít nhất, chúng ta vẫn còn tình bạn… Em đã là vợ của người khác… Đây là sự thật.”



Nằm trên giường, anh hung hang cầm lấy chăn, gương mặt lạnh lùng, trắng bệch: “ Thật ra em yêu ann! Nhưng lại lấu người khác. Ninh Sênh Ca, em thật sự rất hồ đồ? Em không thể vô trách nhiệm với mình như vậy được.”



Cô cúi đầu, lời của anh: Là hồ đồ sao? Là không có trách nhiệm sao, có lẽ, có thời gian cô rất vội vàng, nhưng cô không bởi vì vậy mà hối hận.



“ Hoặc là, hiện tại, em không còn thích Đông Đình Phong… Hôn nhân ấy, không có tình yêu. Quan trọng là…, Em đã là vợ hợp pháp của anh ấy. Hơn nữa em đủ tư cách để làm vợ của anh ấy….”



Lời này, có phải kích thích anh ấy, sắc mặt của anh, rất trắng nhìn thấy mà sợ hãi: “ Em đang muốn chọc giận anh sao?”




“ Chờ một chút, tại sao không thể ở cùng ba?” Vãn Vãn nhíu mi, hỏi lại.



Tâm của đứa nhỏ này, rất mẫn cảm.



Ninh Mẫn chọn lọc từ, nghĩ nghĩ, mới nói: “ Lúc này, ba với mẹ, con chỉ có thể chọn một…”



Mặt bé đột nhiên trắng xanh, vội vàng ôm cổ cô, trong mắt rất hoảng sợ: “ Mẹ, mẹ muốn rời bỏ ba, muốn chia tay sao? Không, không được, không được, con chỉ muốn mẹ, con không cần ba… Từ mẹ ra, người nào con cũng không cần… Mẹ, bây giờ con nghiêm túc nói cho mẹ biết, nếu mẹ bỏ con, con sẽ không ngoan ngoãn, cho dù mẹ ở đâu, con cũng sẽ đi tìm mẹ...”



Phản ứng kịch liệt như vậy, làm cho Ninh Mẫn kinh ngạc, đau lòng: “ Con bé ngốc, sao mẹ có thể bỏ con được… Con yên tâm, mẹ sẽ cô gắng, cho con mãi mãi đi theo mẹ.”



“ Nói lời phải giữ lời, nếu nuốt lời là chó con! Lại đây, ngoắc tay đóng đấu…”



Đưa ngón tay út ra, mặt Vãn Vãn rất nghiêm túc.



Ninh Mẫn cười, cũng duỗi tay: “ nói thật nha, không được nuốt lời! Mẹ, con người mẹ. Con không muốn có ba, nhưng không thể không có mẹ! Vãn Vãn chỉ cần mẹ!”



Bé hôn cô khắp mặt, rất nghiêm túc nói.



Cửa, đột nhiên bị mở ra, hai mẹ con cùng nhìn ra ngoài, là một nữ nhân, đứng ở cửa, tóc cột cao, váy ngang đầu gối, trên tay cầm một cái túi, rất đơn giản. Nhưng cho dù váy hay túi phối hợp rất ăn ý, lộ rõ khí chất, có vẻ cao quý.



Giờ phút này, ánh mắt sắc bén, nhìn lướt qua Ninh Mẫn, rồi rơi vào người Vãn Vãn, nhíu mi lại. Giống như muốn nói với bé gì đó.



Ninh Mẫn đứng lên, vẻ mặt biến sắc, không biết vì sao, mỗi lần thấy cô ta, cô đều khẩn trương, rất áp lực. Có lẽ trên người cô tỏa ra khí tức hơn người, cho người khác cảm giác bức bác!



“Bác gái, bác đến khi nào?” Người đến không phải là người quyền lực nhất nhà họ Hoắc: Quý Như Tịch.



“Vừa đến!”



Hoắc Nhân nhàn nhạt đáp lại, đằng sau cô là trợ lý Tiết Di, khi Tiết Di bước vào nói: “ tiểu thư, nhìn thấy người, sao lại không chào?”



Giọng nói ôn hòa, nhưng nghe vào trong tai, là cáo mượn oai hùm.



Vãn Vãn đoan chính đứng trước mặt Ninh Mẫn, liếc bà một cái, nhìn đến mẹ, thấy mẹ gật đầu mới kêu một câu: “ Bà nội Hoắc, chào buổi sáng!”



Hoắc phu nhân bước vào, đi lại nhẹ nhàng, cười đoan trang, mền mại nói: “ Về sau kêu bà nội là được, kêu cả họ, không có than thiết. Đúng rồi, ông nội cũng đến đây, đang ở trong phòng ba con. Ngoan, đi qua xem ba đi… Nói chuyện với ba,ba mới hết đau… Đừng quên, trong lòng ba con là bảo bối.”



Lời này, Ninh Mẫn hơi kinh hãi.



Sau sáu năm gặp mặt, đây là lời đầu tiên sau khi gặp lại, lại nói trước mặt con của cô như vậy, thừa nhận Vãn Vãn là huyết thống nhà họ Hoắc.