Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 176 :

Ngày đăng: 16:21 19/04/20


Nhưng mà cô cũng không cảm thấy vui vẻ, ngược lại căng thẳng, sắc mặt vì vậy mà trắng nhợt.



Vãn Vãn hơi ngẩng đầu, mở to mắt nhẹ nhàng gọi:



"Mẹ, thật sao?"



Bé muốn xác định sự thật.



Vãn Vãn rất thích chú Hoắc, nếu như có thể xác định chú Hoắc là baba của bé, bé sẽ rất vui vẻ. Nhưng, nghĩ tới lời nói của mẹ, trong lòng bé lại cảm thấy sợ hãi.



Ninh Mẫn trầm mặc, chỉ ôm thật chặt con gái, không có nói tiếp.



Rất nhanh đôi mắt cao ngạo đó lại dừng trên người cô, môi khẽ cong, lộ ra sắc mặt hiền hoà, giọng nói nhỏ nhẹ:



"Sao vậy, đến giờ mà cô còn chưa nói với Vãn Vãn ba nó là ai sao?"



"Chưa kịp nói!"



Ninh Mẫn lẳng lặng nói tiếp.



"Là không kịp, hay là không muốn nói?"



Lời này rất bình thường, nhưng cô nghe thì cảm thấy thật chói tai, mi tâm không khỏi cau lại.



Vừa định nói tiếp, người đàn bà này lại ngồi chồm hổm xuống, hai tay vịn chặt vai nhỏ của Vãn Vãn, tươi cười nói:



"Vãn Vãn, mẹ cháu không có nói cho cháu biết cũng không sao, bà nội nói với cháu thì cũng vậy thôi. Nhớ kỹ, cháu họ Hoắc, sau này tên là Hoắc Khuynh Vãn. Cháu là con cháu nhà họ Hoắc. Ai cũng không thay đổi được sự thật này. Còn có, có một chuyện cháu hãy nhớ kỹ, hiện tại ba ba cháu cứu mẹ cháu thế, thiếu chút nữa đã mất mạng. Có baba như vậy, về sau, cháu phải kính yêu baba mình nhiều hơn, không thể làm chuyện gì phản bội hắn, biết không?"



Những lời này khiến lòng Ninh Mẫn lộp bộp - -đây căn bản chính là nói cho cô nghe không phải sao!



"Không đúng. Vãn Vãn chỉ nghe lời mẹ, cũng chỉ có yêu một mình mẹ!



Bé nghiêng đầu nhìn thoáng qua, xoay người ôm lấy mẹ mình, rầu rĩ nói.



Bé mới không bị mua chuộc đâu.



Ở trong mắt đứa nhỏ, sống nương tựa với mẹ, mới là toàn bộ thế giới, về phần họ nói gì, về phần cần phải kính yêu ai, bé không cần để ý.



Chỉ bảo vệ trong bốn tháng ngắn ngủi, còn chưa vốn đủ để mua chuộc bé đâu.



Hơn nữa, trong lòng bé cũng không thích người bà nội này, những yêu cầu của người này đặt trên người bé quá khắt khe.



Có một lần ở trong phủ Thủ tướng còn răn dạy đến bé phát khóc.



Cuối cùng là chú Hoắc ra mặt dẫn bé về, dụ dỗ một hồi lâu, tâm tình bé mới chuyển tốt được.



Một người như vậy, bé mới không thương yêu.



Ninh Mẫn rủ mi xuống, buồn cười nhưng cuối cùng không có cười, chỉ là trong lòng vô cùng cảm thán.



Hoắc phu nhân ngưng cười, chậm rãi đứng lên, nhìn thẳng, cũng không thể tính toán chi li với một đứa nhỏ:




Nhưng cô không có bước lên.



Sau này cô muốn giưc một khoảng cách với Hoắc Khải Hàng.



"Đợi sau khi trở về, liền sửa lại họ của Vãn Vãn đi... Trường An, anh thấy thế nào?"



Hoắc phu nhân rèn sắt khi còn nóng.



Nghe vậy, vẻ mặt Ninh Mẫn cứng đờ, cắn môi.



"Chuyện này phải hỏi Tiểu Ninh..."



Hoắc Trường An - -trong mắt người đời là hoa hoa công tử(playboy, công tử bột), vẻ mặt nhàn nhạt nhìn Ninh Mẫn:



"Con là do Tiểu Ninh sinh cho Hoắc gia chúng ta, nếu muốn đổi họ phải hỏi tiểu Ninh..."



Lời này khiến Ninh Mẫn đột nhiên cảm thấy Hoắc Trường An rất có đạo lý.



"Đây là con cháu Hoắc gia, nên trở lại Hoắc gia. Ninh tiểu thư là đứa bé hiểu chuyện."



Hoắc phu nhân vừa nói liền tang bốc Ninh Mẫn.



"Việc này, trở về rồi hãy nói sau. Không vội. Mẹ, cha không phải nói muốn gặp khách quý sao? Như thế này, chờ con khỏe hơn một chút, con cũng đi!"



Khách qúy!



Ninh Mẫn không khỏi lại ngơ ngác một chút.



"Đừng có hồ nháo!"



Hoắc phu nhân kiên tuyệt không đồng ý, ôn nhu quát một câu:



"Thân thể bị thương thành như vậy, con dưỡng thương cho tốt rồi tính. Để ý thân mình một chút, náo đến chỉ còn nửa cái mạng rồi. Còn không bảo vệ mình cho tốt, ngay cả mạng..."



Hoắc Trường An cũng nhíu mi uy nghiêm nói:



"Con đừng đi!"



"Không được, con muốn đi. Cha, con không sao. Không phải vừa rối bác sĩ đã nói rồi sao? Cái cơ quan nội tạng khác không thành vấn đề, xử lý cũng sạch sẽ, hôm nay ngồi một chút, ngày mai sẽ có thể xuống đất. Lần bị thương này xem như may mắn ..."



Hoắc Khải Hàng kiên trì, đôi mày Hoắc phu nhân cau chặt, chỉ có thể đáp ứng.



"Ninh tiểu thư, đến lúc đó, cô cũng đi đi!"



Hoắc Trường An ném xuống một câu, vừa vặn điện thoại vang lên, hắn đi ra ngoài nghe điện thoại, giống như là có người nói với hắn: Khách quý đã tới sân bay...



Ăn cơm trưa xong, Ninh Mẫn từ bệnh viện đi vào phòng vip trong nhà hàng gặp khách quý.



Một khắc bước vào cửa, sau khi nhìn rõ những người kia, cô hoàn toàn bối rối….