Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí
Chương 368 :
Ngày đăng: 16:25 19/04/20
Ban đêm NInh Mẫn nhìn các con ngủ say, một mình đi xuống nhà uống nước. đang cầm cốc nước, cô ngồi trong vườn nhìn trời phát ngốc. trên đầu có trăng, trăng đang khuyết, không gió không mây, sáng ngời trong suốt. cô đột nhiên nghĩ tới một câu: trăng có tròn khuyết, con người cũng có lúc thăng trầm, chuyện này rất gian nan.
Có chút sầu não! Cảm giác này đoàn chừng là do Hoắc Trường Nhạc và Đông Dạng khơi gợi nên.
Vốn cuộc sống con người đều trải qua sinh lão bệnh tử, nếu người chết vì bệnh chuyện này cugx không phải vô duyên vô cớ trên đời này cái chết đau đớn nhất là đột tử. mấy ngày qua nỗi đau chịu tang dần dần nguôi ngoai, đúng hôm nay lại đột nhiên xuất hiện dữ dội trong lòng, hai loại mâu thuẫn cảm xúc mãnh liệt, va chạm kịch liệt.
Lời Đông Dạng thỉnh cầu trước khi rời đi vẫn vang vọng trong đầu.
Nhà!
Đó là nơi cô muốn hướng đến nhất
Nhưng ……
Cô thởi dài….
Hoành Vi đi ra cửa nhìn thấy cảm nhận được con người đang lặng thầm ngồi đó, đi qua ngồi xuống
“NGhĩ chuyện gì mà không ngủ được vậy?”
Ninh Mẫn liếc mắt nhìn cô ấy cúi đầu đá cục đá bên chân, cục đá bay lên xé màn đêm rồi biến mất trong đêm.
“Có chút buồn…”
Cô nói, răng va chạm mãnh liệt lạnh a, nhưng cô càng lạnh, cô càng có thể để bản thân bình tĩnh được. cô liếm môi:
“Hai năm trước, Vãn Vãn và Kỳ Kỳ vui vẻ chạy quanh cha mẹ mình gọi ông bà ngoại, khi đó rất vui vẻ. nghĩ lại cảm thấy trong lòng thật ấm áp. Nhưng hiện tại, chuyện như vậy, chỉ có thể gặp trong mơ, đến hôm nay mình vẫn không dám đi gặp mẹ. trước kia, hai người tốt như vậy bây giờ đã thành kẻ thù…..”
Hoành Vi lẳng lặng nghe, vỗ vỗ vai cô: “hai năm đã trôi qua có nghĩ quay về thăm không? Mẹ cậu bây giờ là một người”
“Đã nghĩ qua nhưng không dám”
“Không có gì có dám hay không. Cùng lắm thì bị người đuổi ra”
“Mình sợ làm mẹ đau lòng”
Cha mất mẹ khóc cũng không co ai khuyên. Cha và mẹ trước kia rất ân ái. Cũng bởi vì cô mới gây ra bi kịch như vậy. cô không thể tha thứ cho chính mình.
Hoành Vi ôm vay cô: “Mình cảm thấy cậu nên tìm một cơ hội quay về thăm…. Đưa bọn nhỏ đi cùng”
Ninh Mẫn không nói
“Đều đã qua lâu như vậy, có lẽ mẹ cậu đã nghĩ thông suốt, có lẽ bà cũng đang nhớ cậu”
“Có thể sao?” lúc này có chút lừa mình dối người.
Lãng Dịch cảm giác vui vẻ chốc lát biến mất. giống như bị ai đánh vào đầu, trở nên rầu rĩ, nhât thoi không biết nói gì. Ninh Mẫn đi vào trong thang máy, hắn đi theo vào, trong thang máy chỉ có hai người bọn họ. Ninh Mẫn thấy hắn không vui, hơi cười nói
“Tiểu Lãng, cậu thật sự xuất sắc. sau này nhất định có thể tìm được một người con gái khiếp mình rung động”
“Rất khó!”
Lãng Dịch nói tựa vào thành, vẻ mặt buồn.
:Sẽ có” cô vỗ cánh tay hắn.
“Cậu sẽ không để tôi thất vọng”
Lãng Dịch buồn buồn nói “Không giống chị, tôi sẽ coi thường, chị Ninh chị có chị em gái không giới thiệu cho tôi. Được không?”
“Không có việc yêu đi tìm chỗ chết”
Tình yêu tuổi 21 kia thật ngây ngô. Ninh Mẫn nghĩ lại thời điểm đó của chính mình
“Trân trọng bản thân mình, một ngày nào đó sẽ gặp lại. đừng tùy ý giày xéo tình cảm của chính mình”
Hắn nhíu mày, lưu luyến không rời. “Chúng ta còn có thể gặp mặt sao?”
“Cậu có số điện thoại của tôi, về vẫn liên lạc như thường lệ..”
Hắn có chút hoài niệm. “Chị Ninh, có thể để tôi ôm một cái được không?”
Ninh Mẫn hơi cười hai tay giang rộng ôm một cái
“Phải học tập thật tốt, tôi sẽ theo dõi cậu..”
Lãng Dịch cũng ôm lại “Quay về làm hòa với chông chị đi..”
Ninh Mẫn tim đập rất nhanh, loạn nhịp. hắn làm sao mà biết được.
Lãng Dịch nói: “Ngày đó tôi nhìn thấy anh ấy.. còn chụp một bức ảnh nữa. rất đẹp trai, chồng chị như vậy mới xứng với chị, tôi thua khâm phục khẩu phục..Chị xem”
Hắn lấy trong điện thoại ra cho cô xem: đúng thật là ảnh chụp Đông Đình Phong.
Thời gian ngày đó trước một tuần lễ, địa điểm là ở trước cửa phòng luyện công, anh đang khẽ cười, ánh mắt si tình, cả người phat sáng, khiến anh bừng sáng lên…
Góc độ chụp rất đẹp, rất nghệ thuật. cô không khỏi nhìn một hồi lâu, phát giác mặt của anh đã gầy đi không ít…đoán chừng 2nam không gặp..
Cảm giác nhớ nhung này bỗng xuất hiện mãnh liệt trong lòng, nhũng câu sau Lãng Dịch nói cũng nghe không vào.