Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí
Chương 369 :
Ngày đăng: 16:25 19/04/20
Ninh Mẫn mỗi ngày có ba tiết, mỗi tiết 2gio. Thứ hai đến thứ sáu, buổi chiều 2 tiết buổi tối 1tiet, hôm nay là chủ nhật học viên đến rất đông.
Ninh Mẫn vẫn như thường ngày, đi vào phòng học, tiết thứ nhất cô dạy rất nhiều thứ. Không khí sôi động__đại khái vì hôm nay cô rất bình dị gần gũi.
Sau khi kết thúc buổi học cô mỉm cười, nói
“các học viên, hôm nay là buổi dạy cuối cùng tôi dạy các em. Từ ngày mai, sẽ có giáo viên mới đến tiếp quản. cảm ơn các em thời gian qua đã tín nhiệm tôi, hôm nay cơm trưa tôi mời mọi người.”
Trong nhà hàng, toàn tuyển chọn đầu bếp hàn quốc, nơi đây đồ ăn rất chấ lượng.
Ninh Mẫn chưa tưng tới, nơi tiêu phí cao cấp này, cô và HOành Vi đã lâu không có giao thiệp như vậy, chỗ này ăn một bữa cũng mấy tháng lương. Chỗ này là do học viên nữ A Sa chọn, A sa là con nhà giàu đang theo đuổi Lãng Dịch, đối với cô không ưa. Đoán chừng là thấy Lãng Dịch thích cô, hôm nay chọn chỗ này là muốn làm khó cô…loại tâm tình của cô gái này thật khiến người ta muốn thở dài.
Nhưng lúc trẻ ai mà không điên cuồng?
Một bữa cơm ăn rất vui vẻ, dự là trong tầm sổ tay. Cuối cùng nhân viên nhà hàng lại hỏi ai trả tiền? Lãng Dịch muốn trả
“Không phải là tôi”
Cô ngăn lại đến lấy vừa nhìn đã giật mình một cái, đúng là thật đắt, vượt ra ngoài dự đoán của cô
“Tôi không có nhiều tiền mặt có thể dùng thẻ được không?’
“Có thể”
Cô móc trong ví ra đưa cho nhân viên thẻ, dùng thẻ tiêu sai bữa cơm này.
A Sa kia nnhinf thấy buồn bực, bảy tám vạn đấy, lương nghèo kiếp xác của huấn luyện viên vậy mà cự nhiên mắt cũng không chớp cái nào, chuyện lạ
Lúc đó ở khách sạn, Đông Đình Phong nhận được tin nhắn khấu trừ tài khoản, ngồi thẳng dậy, ánh mắt léo sáng. Cô đang tiêu tiền của anh.
Ninh Mẫn uống rượu rất lâu rồi không uống, có chút say.
Về đến nhà lúc chơi cùng bọn trẻ, cô cảm thấy khó khăn,dựa vào chỗ nào đó, yên lặng nhìn bọn trẻ chơi, cuối cùng lại ngủ, ngủ rất say, rất an tâm, không có cảm xúc nào quấy rầy phá hư giác ngủ của cô.
Tỉnh lại trời đã nhuộm đen, trên người có tấm vải mỏng, trong không khí có mùi thức ăn. Cô ngửi một cái là mùi cà ri bít tết. hương vị quen thuộc như vậy.
Đó là sở trường của Đông Đình Phong, trước kia cô thật sự thích món này. Cô đứng lên, mở cửa phòng ra, nghe được tiếng cười nói vang vọng trong phòng khách
Chẳng lẽ là…..
Đây là bữa cơm ngon nhất trong suốt hai năm qua của anh, an rất ngon miệng toàn thân đều ấm áp.
Sau khi ăn xong, cô thu dọn bát đĩa, anh cầm khăn lau dọn mặt bàn, hai người rất ăn ý thu dọn, một mạch không nói lời nào.
Làm xong cô phát hiện bọn trẻ đi xem hoạt hình hết, phòng khách không một tiếng động, cô ngồi xuống mở mắt nhìn đèn chum.
“Vừa pha xong, trà Long Tĩnh Tây Hồ, nếm thử xem”
Anh để trà xuống đi qua ngồi bên cạnh cô, rót cho cô một ly tra rất đúng quy cách, đặt xuống trước mặt cô, người đàn ông này giơ tay nhấc chân đều tao nhã.
Ninh Mẫn đưa mắt nhìn cầm chén trà lên ngửi một cái, trà chính cống, hẳn là Long Tĩnh cao cấp, trong nhà không có thứ này, là anh mang tới.
Cô nhấp một ngụm, hương trà thấm đượm lo lắng, hòa thuận vui vẻ.không khí thật vi diệu.
Anh vẫn nhìn cô, cô cắt tóc ngắn, cằm nhọn, mặc cái áo lông màu xám xanh. Cũng không mang theo phụ kiện gì, trên tay trống trơn, nhẫn cưới hai năm trước cô đã trả lại cho anh, mà trên ngón tay anh vẫn đeo chiếc nhẫn đó.
“A Ninh…”
Anh nhẹ nhàng gọi, nhu hòa như vậy, ánh mắt ôn tồn vô tận. cô ngẩng đầu lên liếc nhìn anh, một mảng thâm tình bủa vây cô.
“Em làm rơi đồ này ở nhà, anh mang đến trả lại cho em”
Một chiếc hộp màu đỏ nhung xuất hiện trước tầm mắt cô, bên trong là đồ nữ giới.anh tha thiết nhìn,
Cô run sợ trong lòng, nhìn đến chiếc nhẫn kia cùng với chiếc nhẫn trên tay anh lấp lánh dưới ánh đèn hòa lẫn vào nhau.
“Anh có thể một lần nữa đeo cho em chiếc nhẫn này được không?”
Anh đem nhẫn ra nhẹ nhàng hỏi, cô đứng lên
“Tôi đi xem bọn nhỏ”
“A Ninh…”
Anh đuổi theo, một tay gữi lấy cô, nhẹ nhàng lôi kéo,một đôi yêu nhau bao nhiêu nhớ nhung bủa vây. Anh khóa chặt cô trong lòng mình
“Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa được không?”