Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí
Chương 370 :
Ngày đăng: 16:25 19/04/20
Tay Ninh Mẫn chống đỡ ngực của anh trên mặt nóng lên, trái tim, thình thịch thình thịch, điên cuồng nhảy dựng lên.
Mỗi một lần gặp mặt người đàn ông này, cô đều bối rối.
Giờ khắc này, hơi thở quen thuộc của người đàn ông này, bao vây cô; cánh tay mạnh mẽ ôm chặt cô; lồng ngực rắn chắc, khiến cô hít thở rất khó khăn nhanh tắc nghẽn, ngẩng đầu, chống lại đôi mắt thâm tình của anh.
Gương mặt này, có chút gầy, nhưng vẫn anh tuấn như trước, ánh mắt dịu dàng, giống như sợi tơ, quấn quanh người cô.
Cái mũi của nàng, đột nhiên chua đứng lên.
“Em...Em không biết... Bây giờ em, đã không phải là em của hai năm trước... Em chỉ muốn có cuộc sống đơn giản...”
“Yên tâm, về sau, cuộc sống của chúng ta, sẽ rất đơn giản.”
Anh nâng mặt của cô lên, mịn màng, trắng nõn, cảm giác âm ấm truyền tới các ngón tay.
Bao nhiêu lần rồi, trong mơ ôm cô trong vòng tay.
Mỗi một lần, cô đều giận dữ bỏ đi; mỗi một lần, anh bừng tỉnh, khó nén kinh hãi đau nhức trong lòng.
Ninh Mẫn không có đẩy anh ra, nghiêm túc nói:
“Từ nhỏ anh cũng không phải là một người đàn ông đơn giản.”
Có lẽ vậy, anh chưa bao giờ đơn giản.
Nhưng mà...
“Em muốn sống cuộc sống đơn giản, chúng ta liền sống cuộc sống đơn giản. Trên thực tế, hơn một năm nay, cuộc sống của anh luôn như vậy. Sáng sớm ngủ nướng dậy, ăn điểm tâm, xem chút sách; nấu món cơm tàu ăn ngon lắm,sau khi ăn, đi dạo trong vườn một chút, tưới hoa, uống chút trà; bữa tối, uống chút rượu, nghe nhạc, nhìn hình của em rồi chìm vào giấc ngủ... Nhoáng một cái đã hơn một năm, vườn Tử Kinh rất im lặng, anh giống như một thầy tu, đang đếm thời gian.”
Ninh Mẫn tưởng tượng cuộc sống như vậy, cùng với sự bận rộn lúc trước của anh, tạo thành đối lập mãnh liệt.
Loại đối mặt này, thể hiện cái gì?
Một loại đau khổ.
Im ắng đau đớn.
“Một năm trước, anh đã đưa đơn từ chức cho quốc gia. Anh nói anh không xứng với sự tín nhiệm của người trong nước, anh đã mất năng lực đảm nhiệm chức vụ này. Một người có tình trạng tâm lý không ổn định, không thích hợp với vị trí này.”
Ninh Mẫn thở dài một hơi, đau đớn quá mức sẽ khiến người ta chết tâm..
Cô hiểu được.
Trên người anh cô cảm nhận được một loại tuyệt vọng. Bị tổn thương bởi tai nạn lần đó, đau đớn cũng đâu chỉ mình cô?
Đông Đình Phong chậm rãi đi về phía bàn trà, cầm ly uống một ngụm, nhìn lá trà trên mặt nước, nói tiếp:
“Hơn một năm nay, anh luôn đọc kinh Phật, để cầu tâm hồn được bình thản.
“Công trình quân sự to lớn, anh đã từ bỏ, giao cho Khải Hàng.
“Quốc gia cần công trình quân sự. Mà anh đã không cần.”
Anh quay người, buông ly trà trong tay xuống, đứng lại ở trước mặt cô, giọng nói chém đinh chặt sắt:
“Đời này, thời gian duy nhất anh muốn làm đến chữa trị linh hồn đã bị tổn thương của em, tương lai để có thời gian, để tranh thủ lần nữa đến gần em. Một tâm tình yên bình, mang em ra khỏi nơi hoang vu kia. Ở trong mảnh hoang vu một lần nữa sẽ nở hoa. Mà không phải chỉ để cho thế giới của chúng ta vĩnh viễn một màu xám tro, mà là muôn màu muôn sắc mùa xuân tuyệt vời.
“Hồi tháng mười, Thần Huống gọi điện thoại cho anh nói: Cẩn Chi, con của cậu và người phụ nữ của cậu không có chết. Người của tôi ở nước ngoài đã tìm được bọn họ. Đang trên đường trở về. Một khắc này, anh thật sự mừng rỡ.
“Đế mười hai giờ, anh ở sân bay quân dụng của Thần Huống nhìn thấy tụi nhỏ. Phơi nắng ngăm đen, nhưng tinh thần phấn, khi anh ôm tụi nhỏ vào trong ngực, anh khóc so với bọn nó còn lợi hại hơn.”
Giọng nói Đông Đình Phong run rẩy, đáy mắt có nước:
“Anh đưa các con về nhà, kiểm tra thân thể của tụi nó, dụng tâm điều để ý đến các con...
“Emkhông biết, lúc đó, đừng nói tới bọn nó đen và gầy như thế nào.”
Ninh Mẫn có thể tưởng tượng được, hơn nữa Vãn Vãn còn đưa ảnh chụp lúc đó cho cô xem. Thật sự là phơi nắng đến đen luôn. Có điều, ba đứa nhỏ đi trốn liền trắng tươi.
Lúc trước, các con cũng có nói với cô về những kinh nghiệm kia ——
Trước khi máy bay gặp tai nạn, Cố Đan đã tìm được chỗ trốn của tụi nó. Cậu dựa vào kiến thức của mình, dẫn theo tụi nhỏ tìm được dù để nhảy, trước mười phúc khi máy bay bị nổ tung, thì nhảy xuống.