Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 379 : Ngoại truyện 3.2

Ngày đăng: 16:25 19/04/20


Ngoại truyện 3 – Phần 2



Vài ngày sau, Chung Hạc Niên đem việc này lên tầng 66 báo cáo, khẳng định rằng:



“ Ninh Vũ – người này lên tuyệt đối trọng dụng! Nhân tài như vậy, ở Đông Ngải không mấy người có được...”



Đông Đình Phong mới đầu nghe được cũng không làm tin đó là sự thật, mãi đến khi nghe được “Ninh Vũ” hai chữ đó, có một chút liên tưởng, liền cho đem hồ sơ của Ninh Vũ đến xem. Cuối cùng nhìn thấy kia gương mặt đang mỉm cười, đáy mắt lộ ra kinh ngạc một lúc, đột nhiên cảm thấy buồn cười:



Nha đầu kia, thừa dịp anh đi công tác, vụng trộm vào công ty của anh, mà còn làm một việc đại sự như vậy.



“Uh`m, đưa người tới, tôi gặp mặt!”



Khi Chung Hạc Niên thông báo, mọi người ở bộ phận A vỗ tay nhảy nhót.



Hạ Mỹ lại càng kích động bổ nhào qua ôm lấy cô: “Thật tốt quá, có thể gặp mặt được sếp tổng rồi...”



Ninh Mẫn Mẫn đang uống trà, nhất thời uống một ngụm lớn, có phần nóng, vội vàng ra phun văng lên toàn thân Hạ Mỹ, cô vội vàng lấy giấy lau cho Hạ Mỹ, một bên nghi ngờ hỏi lại:



“Được sếp tổng gặp mặt là chuyện vinh dự lắm sao?”



“Đương nhiên!”



Hạ Mỹ mạnh gật đầu: “Đông tổng không tùy tiện tiếp cấp dưới, trừ phi người này có cống hiến vĩ đại đối với công ty. Một khi gặp mặt, người này sắp sửa một bước lên mây. Nói thí dụ như trợ lý mới Sở Lương, bởi vì lúc trước đàm phán được một hợp đồng lớn cho Vạn Thế, nên mới được Đông tổng trực tiếp điều lên trên! Ninh Mẫn Mẫn, chị là người duy nhất ở Vạn Thế, nhanh như vậy được gặp sếp tổng...”



Ninh Mẫn Mẫn không có cảm giác hưng phấn giống bọn họ, một lúc lâu nghiêm túc nói:



“Không đi được chứ?”



Lời này nói ra, tất cả mọi người trừng mắt nhìn cô – trong cô giống như một con người ngu ngốc



Trên thực tế... Không nghĩ muốn đi...



Đây đúng là rất không tán thưởng rồi!



Khâu Chân lộ ra vẻ mặt nhạo bang, cười rộ lên:



“Ách, cô nghĩ cô có tý nhan sắc, lên cô kiêu ngạo a... Sếp lớn nể mặt cô, muốn gặp cô, thế mà cô lại không muốn gặp, cô xem cô là loại người như thế nào? Tóm lại lão Chung, lần này xem như nâng đỡ sai người rồi. Con người cậy tài khinh người, người nào cũng chưa để vào mắt.”



Ninh Mẫn Mẫn nháy mắt mấy cái, cô cậy tài khinh người sao?



Ôi a, dáng người Đông Đình Phong cao lớn hiện rõ trước mặt cô.



Bị gặp mặt, đó là vinh dự lớn, là vợ của người ta, tính là cái gì đây?



Ninh Mẫn Mẫn nâng cằm lên nghĩ.



Chung Hạc Niên sở dĩ báo cáo chuyện cô với tầng 66. Thật sự là có nguyên nhân.



Quen Ninh Vũ mới có vài ngày, tuy biết cô đã kết hôn, nhưng anh không kìm lòng được trước vẻ hấp dẫn của cô, cực kỳ hi vọng cô có thể khẳng định mình ở vị trí phía trên. Cảm thấy nhân tài như vậy, vùi dập quá đáng tiếc.



Cho nên, anh cố ý cho này cô bé này báo công...



Ai ngờ, người ta lại không cảm kích.



Giờ phút này, trong lòng anh đương nhiên là có nghi ngờ, hỏi:



“Đây là chuyện tốt! Người khác đều mong ước được Đông tiên sinh coi trọng, cô lại chế giễu... Cho cô cơ hội cô cũng không muốn gặp...”




Thấy điệu cười của anh có vẻ khang khác, cô nghĩ nên nói ra ý kiến của mình, cũng cười thành tiếng, tiện thể nhẹ nhàng giải thích:



“Tại ở trong công ty có mấy đồng nghiệp rủ đi ăn cơm rồi! Em đã nhận lời, giờ lại lỡ hẹn, không hay... Buổi trưa, thực sự không thể đi cùng anh...”



“Vậy hết giờ cùng về nhà?”



“Việc này a, việc này cũng không được, hết giờ hôm nay, em lại đồng ý cùng họ đi mua quần áo, anh về nhà trước, em sẽ đi nhờ xe trở về...”



Ninh Mẫn Mẫn càng nói giọng càng bé đi: Nhìn khuôn mặt tươi cười của ông xã, có phần không nhịn được rồi.



Cô nghĩ, người này giống như muốn có bão rồi...



Không được, trước khi anh tức giận, nhanh ra khỏi đây...



“Anh đi tới, đừng trách... Nha...”



Cô đang định chạy, lại bị Đông Đình Phong kéo trở về...



“Để làm gì?”



Đụng vào ngực anh, cô ngẩng đầu kêu.



“Bí mật!”



Đông Đình Phong đem hai chữ ném trả lại cho cô, chìa chìa mặt mình ra:



“Hôn một cái xong đi!”



Thật sự đúng là vô liêm sỉ a...



Ninh Mẫn Mẫn trừng mắt: “Đông tiên sinh, hãy tự trọng! Ưm...”



Cô đang nói, đã bị anh mạnh mẽ hôn lên môi.



Hiện tại, Đông tiên sinh không còn giống dáng vẻ của một quý ông nữa, giờ chỉ là một con sói đang đói.



Mặt Ninh Mẫn Mẫn ửng đỏ, đây là nơi làm việc, người này thật không ra gì.



“Xa nhau 12 ngày rồi...”



Đông tiên sinh thì thầm nói.



Vẻ mặt Ninh Mẫn Mẫn rất đề phòng, nhìn chằm chằm.



“Em không nhớ anh sao?”



“Mỗi ngày chat với nhau qua webcam, có gì mà nhớ!”



Ninh Mẫn Mẫn muốn chạy trốn.



Căn bản là trốn không thoát nổi cánh tay kia.



Anh ôm cô, dễ dàng bế lên, đi vào phòng nghỉ ngơi - -



Đông phu nhân quá bất hạnh rồi...