Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí
Chương 380 : Ngoại truyện 4.1
Ngày đăng: 16:25 19/04/20
Ngoại truyện 4.1
Toàn bộ phòng nghỉ ngơi của Đông Đình Phong đều là màu trắng và đen, dưới ánh đèn, lộ ra vẻ gì đó rất thần bí.
Ninh Mẫn Mẫn không thể nghĩ tới người đàn ông này sẽ dùng đến chiêu thức này.
Khi vào đến cửa, cô đã ngửi được hơi thở kia quen thuộc của người đàn ông này, mặt cô một phen ửng đỏ.
Đông Đình Phong nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của cô giống như một quả táo đỏ chín mọng, hồng hồng mê người, làm cho người ta nhịn không được muốn hái, hung hăng ăn vào trong miệng, nuốt vào bụng tử.
“Anh... Anh muốn làm gì?”
Ninh Mẫn Mẫn nghe được ở trong miệng mình xuất hiện giọng nói nhẹ nhàng, lại càng phát run lên.
“Động phòng hoa trúc! Em nói a...”
Đông Đình Phong mỉm cười nói nhỏ.
Hai năm qua, bọn họ hàng đêm cùng giường chung gối, chưa bao giờ tách ra, vẫn cực kỳ ân ái.
Có một lần, Ninh Mẫn Mẫn ở lại phòng con gái khi bé bị ốm, nửa đêm, Duyệt Duyệt ngủ, cô cũng đang buồn ngủ, có người bước vào phòng, bỏ chăn ra, ôm lấy cô.
Tất nhiên đó là Đông Đình Phong.
Cô trợn mắt, bắt lấy tay anh, trừng mắt hỏi:
“Ai, Anh láo loạn ở đây làm gì? Hơn nửa đêm...”
Anh một bên nhẹ nhàng đắp chăn lại, một bên hôn cô, nói:
“Không ôm em, anh ngủ không được...”
Đúng vậy, anh đã quen ôm cô đi ngủ, không có cô bên cạnh anh không thể ngủ được. Không có cô bên cạnh, sẽ thấy vắng vẻ và lại mất ngủ.
Lần này xa nhau 12 ngày, đúng là chuyện này chưa từng xảy ra.
Mấy ngày nay, trò chuyện qua video clip, anh kêu ca: Không có cô, anh ngủ không ngon...
Lúc này, ngửi thấy mùi thơm quen thuộc của cơ thể kia, ánh mắt Đông Đình Phong từ từ bốc hỏa, cúi đầu, khẽ cắn chặt vành tai xinh xắn kia.
Theo bản năng rụt lại, ngứa a...
Cơ thể đều đã đang run lên...
“Uy, anh đừng ầm ĩ a! Nơi này là công ty...”
Cô véo anh, nhưng da thịt người này rất dày, không cảm thấy đau.
“Công ty thì làm sao? Em lại muốn từ chối sao?”
Anh cười hỏi, đôi mắt lóe sáng, có thể do ảnh hưởng bởi một phần ánh sáng của ngọn đèn trong phòng phát ra. Trông rất giảo hoạt.
Ninh Mẫn Mẫn: “...”
Đúng là người không biết xấu hổ.
Hình tượng người đàn ông cao quý trước mặt cô đã biến mất, giờ đây chỉ là một người đàn ông quá bình thường – một người chồng háo sắc.
“Yên tâm, Trần Túy cực kỳ biết điều. Nếu em không ra ngoài, cậu ta chắc chắn không tiến vào, bất cứ việc gì cũng không quấy rầy chúng ta...”
Anh mỉm cười, tay bắt đầu di chuyển trên người cô.
Cô nắm lấy tay anh, khẽ nói:
“Đông tiên sinh, hành vi của ngài có phần hơi quá...”
“Như thế nào? Anh không biết!”
Ninh Mẫn Mẫn không nói gì: “...”
Đây mới là chân tướng a...
Anh cười, lại hôn cô.
“ Mặc quần áo đồng phục, cảm giác rất khác...”
Trước kia, anh chưa bao giờ cảm thấy, nhân viên nữ mặc đồng phục lại hấp dẫn. Hiện tại, anh phát hiện, đồng phục trên thân thể người này làm anh bị kích động...
Ninh Mẫn Mẫn nhất thời không nói được gì, cô cảm thấy cơ thể người đàn ông này nhanh chóng ấm lên, làm cho tâm trí cô cũng khẩn trương theo.
“Đừng náo loạn có được hay không, nếu anh cảm thấy mệt, ở trong này nghỉ ngơi một chút...”
“Uh`m! Vậy em giúp anh...”
“Càn quấy! Anh không muốn cho em đi làm ở đây nữa ah?”
Ở trong này ngủ một giấc, ngày mai tin tức lan khắp nơi rồi.
“Hừ, coi tinh thần của anh phấn chấn, em nghĩ anh không cần nghỉ ngơi! Ngoan, đưa em ra ngoài... Buổi tối, em sẽ cùng anh...”
Cô ôm lấy cổ anh vừa lừa lại vừa hứa hẹn.
Anh cười, mút chặt môi cô:
“Đúng là, anh thật sự cần ngủ...”
“Đông Đình Phong...”
“Chúng ta đánh nhanh thắng nhanh!”
Anh đâu chịu buông tha cô, cúi xuống hôn vào cổ, miệng nói thật nhỏ:
“Yên tâm, nhân phẩm anh rất đứng đắn, một giờ, sẽ không làm cho người ta nghi ngờ em đâu...”
Anh mỉm cười, đùa giỡn.
Cô đúng là thừa lời nói với anh.
“Anh còn như vậy, em không khách khí...”
“Hoan nghênh em không khách khí...”
“Đông Đình Phong... Ưm...”
Nói không ra lời...
Lại một nụ hôn, làm cô không thể dùng vũ lực, đành để mặc...
Đúng là không tránh khỏi.
Áo khoác bị anh ném trên mặt đất, Ngay sau đó là áo sơ mi, sau đó là áo lót, sau đó là quần dài, sau đó là...
Trên thảm, quần áo nam nữ ném xuống lộn xộn...
Trên giường, hình ảnh rất đẹp...
Ninh Mẫn Mẫn nghĩ,chính mình đã bị người đàn ông này làm cho mê muội, hay là do ánh sáng của ngọn đèn đã làm cô mê muội, mình trở lên sa đọa rồi...
Không biết có phải do hoàn cảnh kích thích không, một giờ chắc vẫn chưa đủ.
Ninh Mẫn Mẫn không nhớ rõ bắt đầu như thế nào, chỉ biết là ôm lấy anh, đi theo tiết tấu của anh, đôi lúc chính mình lại nhiệt tình phóng túng cùng anh.
Tựa như cưỡi trên lưng ngựa, nhẹ nhàng đón gió, vui vẻ, nhiệt tình...