Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 381 : Ngoại truyện 4.2

Ngày đăng: 16:25 19/04/20


Ngoại truyện 4.2



Nửa giờ sau, Ninh Mẫn Mẫn từ văn phòng tổng giám đốc đi ra –nhẹ nhàng như một cơn gió bay ra ngoài, với hai gò má và đôi môi ửng đỏ, mái tóc buông xuống giống như dải lụa khoác trên vai.



Ngoài cửa, có một vài trưởng phòng đến gặp tổng giám đốc để báo cáo, đều bị Trần Túy ngăn lại:



“Buổi chiều quay lại, tổng giám đốc đang cùng nhân viện phòng thông tin thảo luận vấn đề kỹ thuật rất quan trọng. Nửa giờ nữa không thể gặp bất cứ ai.”



Khi Ninh Mẫn Mẫn rời khỏi đó, mọi người đang làm việc nên không ai để ý đến cô.



Khi gặp Trần Túy, anh ta liếc nhìn cô một cái, mỉm cười...



Cảnh này, tạo ra cho người nhiều suy nghĩ kỳ quái a...



Vừa nãy, không biết ông chủ đã làm gì?



Uh`m, không nên suy nghĩ lung tung...



Họ là vợ chồng hợp pháp.



Khi anh ta bước vào văn phòng, nhìn thấy ông chủ không có mặc áo khoác, trên người đã mặc một áo sơmi mới, đang thắt cà- vạt, tinh thần sảng khoái, với bộ dáng này xem ra hẳn là đã được ăn uống no nê - - ai mà không biết vẻ mặt thoải mái kia do đâu mà có… 



“Chuẩn bị đi, buổi chiều hai giờ họp.”



Vốn, Đông Đình Phong muốn buổi chiều về nhà.



Hiện tại không cần - -



Bởi vì, đã được nạp năng lượng rồi.



Trần Túy mỉm cười, không lên tiếng, đang muốn ra ngoài:



“Chờ một chút, tiểu Trần, đi điều tra thêm A Ninh thường nói chuyện với những người nào?”



Là một người chồng, anh phải đảm bảo, không có bất cứ phần tử nguy hiểm nào vây xung quanh vợ mình.



Mặc dù, khả năng của bà xã anh chưa bao giờ phải lo lắng. Nhưng anh vẫn cảm thấy mình nên đề phòng sẽ tốt hơn.



“Vâng!”




Sau khi Khâu Chân đi khỏi, Hạ Mỹ rất ngạc nhiên hỏi Ninh Mẫn Mẫn: “Chị Ninh làm sao biết cô ta cùng tổ trưởng Trương quan hệ với nhau?”



“Vô tình một lần nhìn thấy!”



Hạ Mỹ giơ ngón tay cái lên.



Từ nay về sau, Khâu Chân chắc không dám trêu chọc Ninh Mẫn Mẫn.



Ninh Mẫn Mẫn, cũng không phải là người thù dai. Những vấn đề trong sinh hoạt cá nhân của người khác, chỉ cần không ảnh hưởng công việc, cô thật sự không muốn xen vào.



Đông Lục Phúc nghe nói cháu dâu làm tại tầng 12 của công ty, chỉ là một kỹ sư máy tính, nhìn thấy cháu trai trừng mắt:



“Quá hồ đồ, đường đường tổng giám đốc phu nhận lại hạ mình làm ở vị trí ấy.”



Đông Cẩn Chi cười: “Hãy để cô ấy thoải mái chơi đùa đi! Thoái mái chơi đùa có thể nhận ra mục đích muốn hướng đến...”



Cứ như vậy, Đông phu nhân làm tại tầng 12 đã được sáu tháng, cô cũng không muốn thay đổi công việc, đối với cô làm công việc khác cũng không gì hấp dẫn cả.



Tháng chín – mùa thu.



Một buổi trưa, Ninh Mẫn Mẫn đi cùng mấy cô đến cửa hàng bán đá quý, bởi vì Ninh Mẫn Mẫn nói ông xã cô có thẻ hội viên ở cửa hàng đá quý này, nên sẽ được chiết khấu.



Ba cô kiavội vàng kéo cô đi mua.



Hạ Mỹ mua một đôi bông tai, Quảng Cúc mua một sợi dây chuyền, Ngô Lệ mua bông tai, nhẫn, lắc tay, dây chuyền.



Khi trả tiền, Ninh Mẫn Mẫn đưa thẻ VIP cho người bán hàng.



Khi người bán hàng quét thẻ xong, im lặng một hồi, rất kinh ngạc khi nhìn thấy chủ thẻ hiện ra là: Đông Đình Phong, còn có cả số điện thoại liên hệ.



Người bán hàng không khỏi tò mò, làm sao thẻ VIP của Đông Đình Phong lại ở trong tay người phụ nữ này, không biết có quan hệ gì?



Đang lúc các cô muốn ra về, ngoài cửa lớn đột nhiên vọt vào hai tên đeo mặt nạ đen, trên người cũng mặc quần áo đen, trên tay cầm súng, một tên cao, một tên vừa thấp vừa gầy, khi vào đến cửa, liền nổ súng quét lên trần nhà, miệng kêu:



“Tất cả nằm sấp xuống! Đưa tất tiền cho ta, nếu không có tiền, đem toàn bộ đồ trang sức ra đây.”



Các cô hôm nay đã gặp phải bọn cướp...