Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí
Chương 396 : Ngoại truyện 12.1
Ngày đăng: 16:25 19/04/20
Ngoại truyện 12.1
Thần Huống là một người đàn ông có năng lực, Cố Duy biết, đây là một loại năng lực làm cho người khác phải kinh sợ.
Hắn rất tin: Nếu Thần Huống muốn đi vào, tự nhiên có thể đi vào.
Thật giống như hắn ta có thể thông qua các loại con đường, biết nơi hắn đang ở, trực tiếp xuất hiện ở bên ngoài nhà hắn như bây giờ.
Năng lực làm cho hắn có quyền lực, quyền lực cũng bồi thêm năng lực cho hắn.
Lợi ích đầu tiên của điểm này là có thể hỗ trợ cho nhau.
Cố Duy ngồi trong chốc lát rồi đi mở cửa.
Cửa mở, hé ra gương mặt âm u ở trước cửa.
Cố Duy dựa cửa cười, hỏi:
“Đêm hôm khuya khoắt, phó Thủ tướng không ở nhà ngủ, chạy tới nhà một tiểu dân như tôi làm gì?”
Hắn quan sát một chút, Thần Huống chỉ dẫn theo một cảnh vệ tùy thân, nghe nói cảnh vệ này rất được, là một cao thủ của bộ không quân.....
Một mình đánh lại mười người.
Trừ người đó ra, Thần Huống cũng không tùy tùng nào khác.
Nói cách khác, hắn khẳng định không phải vì công việc mà đến.
Nếu là việc tư, hắn cùng Thần Huống cũng không có giao tình gì.
Chẳng lẽ là vì tiểu nha đầu?
“Lôi Lôi đâu?”
Mặt Thần Huống bình tĩnh, lướt qua hắn đi rồi đi vào.
“Bán Dạ Loan nói là anh đã đưa người đi!”
Cư nhiên thật là vì Đông Lôi.
“Cô ấy say, ở trong phòng!”
Lời này vừa ra, Cố Duy liền bị một ánh mắt lạnh như băng hung hăng trừng, chỉ thấy Thần Huống chạy vội vào phòng trong có ánh sáng.
Đẩy cửa tiến vào, đến khi nhìn thấy cảnh trên giường kia, Thần Huống không khỏi giận dữ, quay đầu đánh một quyền vào mặt Cố Duy.
Phanh, hai dòng máu đỏ theo hai lỗ mũi Cố Duy chảy xuống.
Cố Duy không ngờ hắn đột nhiên đánh lén, bị đánh đến choáng váng mặt mày, sau đó lấy tay sờ vào máu mũi, không khỏi cũng giận hét lên:
“Anh phát điên cái gì......”
Cho đến khi nhìn vào trên giường người nào đó đang để nửa thân trần, không khỏi đem câu nói kế tiếp nuốt xuống.
Không biết từ khi nào, quần áo tơ lụa trên người Đông Lôi đã bị cởi sạch, để lại một chiếc áo ngực ôm sát mê hồn ~ một nửa bộ ngực lộ bên ngoài, đây tuyệt đối là hình ảnh dễ gây cho người ta cảm giác hiểu lầm.
Cố Duy cảm thấy được thực oan a, chính mình rõ ràng không có làm gì cô ấy được không —— chỉ có thể nói tính nha đầu kia khi ngủ thật sự quá kém..
“Lôi Lôi, dậy uống canh giải rượu rồi ngủ tiếp.”
Không có động tĩnh.
Hắn đành phải buông tha, cầm chén để trên tủ bên cạnh, đang định đi, tay lại đột nhiên bị nắm trụ, tiểu túy miêu thì thào kêu một câu:
“Đừng đi!”
Thanh âm còn mang theo khóc âm, chiếc miệng phấn nộn nhỏ nhắn dẩu lên:
“Đừng đi!”
Cô lặp lại.
Hắn quay đầu nhìn thấy hốc mắt cô từng dòng lệ tràn ra, ánh mắt nửa mở nửa khép, cũng không biết có nhìn thấy hắn hay không, miệng thì thào nhắc lại:
“Kiều Sâm, anh là đại phôi đản! Em có gì không tốt...... Em đã cầu xin anh như vậy, anh còn muốn đi sao?”
“Em tốt lắm!”
Hắn lấy tay sờ lên mái tóc ngắn của cô, vẫn còn ẩm ướt, hắn là nên đi tìm máy sấy hong khô tóc giúp cô. Bằng không sẽ sinh bệnh.
“Vậy vì cái gì mà anh không cần em......”
Thần huống không nói lời nào, loại sự tình này, hắn không có biện pháp thay Kiều Sâm trả lời. Chuyện cảm tình, ai có thể giải thích được.
“Ngươi là đại phôi đản!”
Cô khóc.
Hắn nhìn thấy cô khóc, vẻ mặt yếu ớt.
Cô đột nhiên bò lên, ôm lấy hắn: “Em hối hận rồi, em không muốn giải trừ hôn ước, em không muốn nhìn anh cưới người khác.”
Thần Huống bất thình lình bị ôm, cứng người, còn chưa kịp phản ứng lại, môi hắn đã bị một đôi môi mềm mại hé ra hé hàm trụ, hung hăng mút. Này đột nhiên đánh tới làm cho một nam nhân cẩn cường trứ danh, lập tức mộng mị ——
Đây là tình huống khỉ gì a?
Hắn cư nhiên..... Cư nhiên bị một Tiểu cô nương khinh bạc....
Người kia đầu lưỡi còn thừa dịp hắn không chú ý, tiến vào miệng hắn, tìm kiếm trêu đùa đầu lưỡi hắn.
Thần Huống hít một hơi, bởi vì miệng nới rộng ra, nha đầu kia càng được một tấc lại tiến thêm một thước, dùng dầu lước mân mê đầu lưỡi hắn......
Một khắc kia, mềm mại đầy cõi lòng, hương khí bức nhân, ý chí một mảnh trống rỗng, bản năng thân thể phản ứng đã khống chế hắn ——
Hắn lập tức tiếp nhận nụ hôn.
Chờ khi lấy lại tinh thần, hắn trong lòng rõ ràng cả kinh, vội vàng đẩy cô ra.
Đông Lôi ngã đầu lên gối, chớp mắt, khép lại mắt đẹp, cư nhiên liền như vậy đã ngủ...... Hơn nữa còn có tiếng ngáy nho nhỏ vang lên.
Đối mặt với một biến hóa như vậy, Thần Huống bất đắc dĩ che miệng ho, thật sự trông rất chật vật lại bất đắc dĩ......
Truyện cực hay mới:,- 2.-3.-4.