Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 397 : Ngoại truyện 12.2

Ngày đăng: 16:25 19/04/20


Ngoại truyện 12.2



Xú nha đầu này......



Cô ta phải tên là Đông Nhân Đầu mới đúng, xú nha đầu....



Xưa nay hắn luôn trầm tĩnh, tại một khắc này, lại kinh hoàng không ngừng.



Rối loạn trong chốc lát.



Hắn không tiếp tục ở lại, kéo chăn đắp lên người cô, rồi đi nhanh ra ngoài như đang trốn một thứ gì đó ——



Nhưng mà cái hôn kia, đã đâm rễ thật sâu trong đầu hắn, làm hắn thật lâu không thể bình tĩnh.



Hắn đột nhiên nhớ tới chính mình đã thật lâu không đi tìm phụ nữ...... Sinh lý đàn ông, thế nhưng lại vào tối nay, bị cô ấy đánh thức...... Đây thật sự là một trải nghiệm kì quái a......



Ngồi vào trong xe, hắn tựa vào ghế, khởi động xe nói với Lô Hà nói:



“Đưa tôi đến chỗ Lí tiểu thư......”



Lô Hà ngẩn ra, lên tiếng [ Vâng ] khởi động chiếc xe thể thao phóng đi.



Lí tiểu thư Lí Đồng, là người phụ nữ ở bên Thần Huống đã mấy năm. Thần Huống thỉnh thoảng sẽ đến chỗ cô ấy ở vài ngày.



Khi vội, cũng có thể ba bốn ngày không gặp nhau.



Lí Đồng là người phụ nữ im lặng, không vì được sủng mà kiêu, mà chỉ ở những thời điểm thích hợp an ủi đàn ông. Khi Thân Huống bận không có thời gian quan tâm đến cô, cô sẽ tự chiếu cố chính mình, không bao giờ đi quấy nhiễu hắn. chính mình quá chính mình đích cuộc sống.



Hoặc có thể nói, đây đúng là một người phụ nữ thức thời, tự biết thân biết phận, vì vậy đoạn quan hệ mập mờ này mới có thể kéo dài đến giờ. Một giờ sau.



Thần Huống ấn chuông cửa nhà Lí Đồng.



Khi gương mặt mơ hồ buồn ngủ đối với gương mặt anh tuấn nghiêm túc của người đàn ông ngoài cửa, cô sửng sốt hồi lâu, vừa bối rối vừa vui mừng, nói



“Muộn như vậy mà vẫn ghé qua đây?”



Thần Huống khoát tay ý bảo Lộ Hà ở ngoài, chân dài bước nhanh vào trong nhà, nói:



“Lâu rồi không đến chỗ này của em. Không quấy rầy em chứ?.....”



“Không đâu!”



Thân mình mềm mạị dựa sát vào người hắn, tay ôm lấy thắt lưng hắn, một mùi hương đánh vào khứu giác hắn:



“Em nghĩ anh không cần em nữa.”



Cô mềm mại dựa vào.



Đã nửa năm không tới tìm cô. Làm cô chờ thực tịch mịch.



Thần Huống trầm mặc một chút, tay khẽ chuyển, ôm lấy người phụ nữ đi tới phòng tắm.



Sau khi nhiệt tình qua đi, Thần Huống ngủ trên giường, nhìn người phụ nữ bị chính mình vắt kiệt sức đang nằm úp sấp bên cạnh, đã nặng nề ngủ, mặc áo ngủ nam tựa vào cửa sổ sát đất, nhìn vạn ngọn đén chiếu sáng trong đêm——




Thần Thản cũng đói bụng, bất quá quán thịt cũng rất đông người.



Đông Lôi đi chiếm ghế đá, nhìn Thần Thản bị bao phủ một đám người bao phủ.



Có lẽ, cảm tình có thể chậm rãi bồi dưỡng ——



Cô biết, hôm nay là ngày cô nên nói ra câu trả lời của mình



Ngồi tại chỗ đung đưa chân, tâm của Đông Lôi như trước là một mảnh mờ mịt, cái đáp án kia có nên nói hay không......



Nghĩ đến Kiều Sâm đã đính hôn, có lẽ cô nên đáp ứng Thản Thản.



Nghĩ đến chính mình còn trẻ, lại cảm thấy hiện nay tâm trí không phải quá thành thục, có lẽ chuyện tình cảm, có thể tạm thời chậm rãi tiến triển......



Cô có điểm loạn, cũng không muốn nghĩ nhiều, bắt đầu quan sát xung quanh.



Trên thượng nguồn, có mấy thanh thiếu niên trẻ tuổi cầm cành hoa giơ lên cùng nhau chụp ảnh......



Bỗng dưng một trận triều lên nuốt sống bọn họ, triều lui, ít nhất có hai thiếu niên bị cuốn theo xuống.



Nhìn đến cảnh này, Đông Lôi bất giác rùng mình.



Nguy rồi, đã xảy ra chuyện!



Lúc này, có người bắt đầu thét chói tai, có người bắt đầu khủng hoảng, dòng người nháo nhác chạy ra ngoài.



Phản ứng dây chuyền một khi hình thành, hậu quả là cực kỳ đáng sợ.



Có người té ngã, người trước sau không hề dừng lại mà tiếp tục chạy, tình cảnh đáng sợ chỉ hay xuất hiện trong TV lúc này lại thản nhiên đập vào mắt Đông Lôi.



Cô hét lên: mọi người đừng nóng vội, mọi người đừng nóng vội, nhưng không ai nghe cô.



Một Tiểu cô nương bị ngã, có người đạp lên người nó chạy qua, đứa nhỏ liền phát ra tiếng kêu thảm thiết.



Đông Lôi cả kinh, liều mạng muốn cứu Tiểu cô nương kia.



Có người nhìn thấy cô ra tay, cũng giúp một chút.



Tiểu cô nương vừa được cô đỡ dậy, mấy người ở phía sau liền bất chấp đạp lên người cô chạy qua.



Liên tiếp không ngừng.



Cô hét lên đau đớn, cả người đau như vừa bị xe nghiến qua, ra sức muốn đứng lên, nhưng không thể.



Bốn phía tất cả đều là tiếng thét chói tai.....



Từng trận tiếng hét vùi lấp đi tiếng kêu cứu của cô.....



Xong đời xong đời, lúc này đây, cô chết chắc rồi.



Cô trong lòng không nhịn được nghĩ: tiêu đề của những tờ báo chí ngày mai nhất định sẽ là, em gái Thủ tướng Đông Ngải bị mọi người đè chết thảm.