Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 398 : Ngoại truyện 13.1

Ngày đăng: 16:25 19/04/20


Ngoại truyện 13.1



Ngay tại thời khắc nguy cấp đó, Đông Lôi loáng thoáng nghe được có một âm thanh từ xa xôi gọi cô:



“Lôi Lôi, Lôi Lôi......”



Cô ôm đầu, giãy dụa muốn đứng lên, đáp:



“Em ở đây, em ở đây......”



“Tránh ra tránh ra, các người giẫm lên người khác rồi, tránh ra hết cho tôi......”



Một tiếng hét giận dữ vang lên.



Đồng thời, thế giới của cô dần sáng lên, hình như đã có người kéo cô ra khỏi đám người đang hỗn loạn kia. Không còn cảm giác đau đớn khi bàn chân giẫm lên người nữa.



Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, muốn đứng lên, nhưng của cô bị thương, mới nâng đầu lên, chân đã mềm nhũn ngã xuống lại.



Nhưng lúc này đây, có người đỡ cô, cô ngã nhào vào lồng ngực một người đàn ông.



Người đàn ông kia nâng cô dậy, ôm lấy, khẩn trương nói:



“Lôi Lôi? Sao vậy? Sao vậy?”



“Đau, đau quá!”



Cô kêu lên theo bản năng, giọng nghẹn nghẹn như khóc vì quá đau.



“Không có việc gì, không có việc gì. Anh đưa em đến bệnh viện!”



Mặt cô bị bàn tay to và ấm áp của người đang ông kia ôm lấy.



Cô không biết hiện tại sắc mặt của chính mình thế nào, chỉ biết là thân mình đang không ngừng phát run, cảm giác đau đớn kịch liệt ở chung quanh tràn ra. Thậm chí có thể cảm nhận được trên trán hình như có máu loãng chảy xuống dưới.



Tại giờ khắc bốn mắt nhìn nhau, cô mới nhận ra người đàn ông trước mắt này không phải Thần Thản mà là Cố Duy.



Đúng, là Cố Duy.



“Lôi Lôi, biết anh là ai không? Nói, anh là ai? Anh là ai?”



Vô nghĩa, cô chỉ là bị đè đau, chứ không phải đầu óc bị hỏng, sao lại không biết hắn là ai?



Cô há mồm thở phì phò, vừa đau lại sợ nước mắt theo hốc mắt chảy xuống.



“Anh là Cố Duy, anh là Cố Duy......”



“Tốt rồi! Tốt rồi!”



Hắn cúi xuống hôn lên trán cô, thậm chí cô có thể cảm nhận thấy hắn đang run.



“Không sao rồi! Ôm chặt anh, chúng ta đi bệnh viện!”



“Được!”



Giờ khắc này, hắn là bùa hộ mệnh di động của cô.



Làm sao cô có thể buông tay?



Hắn ôm lấy cô đi về hướng ít người......
Lúc ấy, hắn rất sợ, hắn sợ cô chết, sợ cô bị thủy triều cuốn đi......



Đông Lôi rốt cục chú ý tới hắn, thấy được thật nhiều khổ sở trên mặt hắn.



“Yên tâm, em không sao!”



“Đều do anh không tốt, anh không nên để em một mình.....”



Nếu hắn giữ cô bên người sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn này.



Khi đó, người gặp nạn đa số là phụ nữ và trẻ em.



“Đừng tự trách, không phải lỗi của anh..... Ai có thể lường trước sẽ phát sinh việc ngoài ý muốn này......”



“Đau không?”



Hắn nhìn một mảnh xanh tím trên cổ tay cô.



“Không sao.”



“Lôi Lôi......”



Thần Thản sợ hãi ôm chặt lấy cô.



Đông Lôi cứng đờ.



Lúc nãy, cô thấy từ khi bị Đông Đình Phong gọi ra, cũng chưa thấy Cố Duy quay lại, cô vội đẩy Thần Thản ra, ngữ khí gấp gáp:



“Anh hai, Cố Duy đâu?”



“Đi rồi!”



“Anh hai!”



Cô vội vã xuống giường:



“Không phải anh đuổi anh ấy đi rồi chứ?”



Đông Đình Phong đi lên trước, quát một tiếng:



“Ngồi xuống!”



“Anh hai”



“Chẳng lẽ anh là loại người lấy oán trả ơn sao?”



“Anh hai không thích Cố Duy, em biết.”



Cô tự thì thầm.



“Anh hai là loại người không phân biệt thị phi trắng đen sao?”



Đông Đình Phong lần thứ hai tà tà liếc mắt nhìn cô.



Đông Lôi lúc này mới im lặng.



Thần Thản trầm mặc không nói, hắn sao có thể không cảm nhận cô lại khẩn trương vì Cố Duy —— loại cảm giác này làm hắn cảm thấy bất an chưa từng thấy.