Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí
Chương 400 : Ngoại truyện 15.1
Ngày đăng: 16:25 19/04/20
Như vậy Cố Duy đang làm gì thế?
Trước anh đi cục cảnh sát, ghi chép trước sau, rồi đến bệnh viện, nhưng Đông Lôi ở tầng trệt, bị hộ vệ hoàng gia bảo vệ. Anh không vào được cũng không có ý định đi vào. Thật sự là bởi vì đêm qua hắn quá mệt nhọc, trên người bây giờ vừa bẩn, vừa đau. Sau khi ở cửa bệnh khu liếc mắt một cái liền xoay người rời đi, trở về nơi ở của mình, ăn cơm xong, liền chui vào chăn ngủ say.
Vừa cảm giác, hắn ngủ rất say.
Cũng không biết ngủ bao lâu, chuông điện thoại di động vang lên, hắn lung tung tìm trên tủ đầu giường cầm lấy điện thoại, cảnh tối lửa tắt đèn, chỉ thấy trên mặt nhảy một hàng chữ “ Không phải là cưới em đều không thể”, ngẩn ra, vội vàng ngồi dạy, bật đèn lên, gọi một tiếng:
- Alo! Lôi Lôi?
Bên kia truyền đến giọng ôn ôn của Đông Lôi trả lời.
- Ừ!
Anh lại liếc đông hồ treo tường một cái, mười giờ tối, liền hỏi:
- Không ngủ sao?
- Không ngủ!
- Đang làm gì?
- Anh đang làm gì?
Cô hỏi ngược lại.
- Anh? Ngủ!
- Sớm như vậy!
Anh ngủ từ lúc xế chiều có được hay không...Nếu không có cuộc gọi này anh có thể sẽ ngủ đến sáng.
- Ngủ sớm dậy sớm mới có thân thể tốt! Anh cười nói, giọng nói rất nhẹ nhàng:
- Em vẫn còn ở bệnh viện à?
- không có!
- Xuất viện rồi? Sao không ở lại quan sát nhiều một chút? Trán em xuất huyết rất nhiều!
- Em...
Nghe vậy, cô ngừng khóc phá lên cười.
Người đàn ông này là người xấu sao?
Vì sao cô cảm thấy tuyệt không xấu.
Đàn ông xấu làm sao có thể xả thân sống chết cứu người khác?
- Đúng rồi, đúng rồi, nên cười. Anh nhận ra Đông Lôi, cười rộ lên rất đẹp!
Hắn tự tay vuốt vuốt tóc ngắn của cô:
- Chuyện không vui đều qua rồi, về sau quên nó đi.
Ánh trăng rất đẹp, nét mặt của hắn rất nhu hòa.
Đông Lôi kinh ngạc nhìn xem, sự vắng vẻ bất an thoáng cái liền có cái gì đó lấp đầy.
Một hồi cùng chung hoạn nạn, một chút chân tình khác thường, giống như tại trong lòng lặng lẽ mọc ra, một khắc kia, tâm cô, kìm lòng không được bắt đầu đập mạnh.
- Một mình em tới? Cố Duy hỏi.
- Ừ! Em lén chạy ra ngoài! Chỉ chừa một tờ giấy, nói ra đi một chút, trước 11 giờ nhất định sẽ trở về!
- Bây giờ là 10 giờ, có muốn lên lầu ngồi một chút hay không? Nhận ra một tý?
Cố Duy xem đồng hồ một chút, hỏi.
Đông Lôi chần chờ một chút, người đã nhìn thấy, bình yên vô sự, theo lý thuyết, cô phải trở về ngay, nhưng một loại cảm giác kỳ quái không thôi lại quấn lấy cô.
- Em gọi điện nói với nhân viên trông nom một chút, bằng không cô ấy cũng sẽ nhanh chóng phát hiện, nhưng như vậy anh phải đưa em về bệnh viện.
- Được!
- Anh chờ!
Đông Lôi vui vẻ gọi một cú điện thoại cho người trông nom. Nói cho cô ấy biết mình đang ở với bạn, chỉ chốc lát nữa sẽ trở về. Bảo hộ vệ đừng báo cho người trong nhà. Cũng không đợi người trông nom càu nhàu nhiều, liền cúp điện thoại.
Truyện cực hay mới:,- 2.-3.-4.