Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí
Chương 418 : Ngoại truyện 26.2
Ngày đăng: 16:25 19/04/20
Cố Duy đuổi theo hai bước, bị bảo vệ ngăn cản, anh chỉ có thể đứng ở nơi đó, nhìn bọn họ lên xe, rời đi.
Trong lúc đó, Đông Lôi không có nhìn anh một cái.
Chỉ một lát, xe của bọn họ liền biến mất trong tầm mắt của anh.
Lòng của anh, đầy hoảng sợ ——
Muốn ngăn!
Bọn họ muốn đi chụp ảnh cưới...
Nhưng anh căn bản không có tư cách ngăn cản.
Cô đã không phải là vợ anh nữa.
"Cố Duy, mời anh đi khỏi nơi đây!"
Đông Lục Phúc lần nữa ra lệnh đuổi khách.
Cố Duy quay đầu, nhìn.
Lúc trước, Cố Duy cùng ông đánh cờ uống trà, ông vẫn thích anh. Chẳng qua là về sau, mọi thứ đều thay đổi.
"Năm trước, cậu cưới tiểu công chúa Đông gia chúng tôi, khi đó, đáy lòng tôi đầy chờ mong với anh, một lòng trông mong hai vợ chồng vui vẻ, đáng tiếc, anh làm tôi quá thất vọng."
Giọng nói Đông Lục Phúc xót xa.
"Thực xin lỗi, con không thể chăm sóc tốt cho cô ấy!"
Cố Duy khom người thật sâu, lúc ngẩng đầu, vô cùng khó khăn muốn giải thích:
"Nhưng mà, một người khó tránh khỏi có lúc đi nhầm đường. Bởi vì trẻ tuổi, khó tránh khỏi bồng bột, khó tránh khỏi sẽ có phán đoán sai lầm. Ông nội, Lôi Lôi cũng không yêu Thần Huống, nếu như ông thiệt tình bảo vệ Lôi Lôi, hôn sự này, ông không nên đồng ý..."
"Anh đang hối hận sao?"
Đông Lục Phúc chống gậy đi tới.
Cố Duy muốn nói rõ cái gì, bị ông vung tay lên, cắt ngang, chưa cho anh cơ hội nói:
"Trên đời không có thuốc hối hận.
" Cố Gia mấy người làm nhiều chuyện tổn thương Đông gia như vậy, Cố Duy một tay cậu hại chết con của mình, còn suýt nữa làm Tiểu Lôi đã chết vì bị xuất huyết, dưới tình huống như vậy, dù cậu hối hận thế nào, chúng tôi cũng không thể khoan dung với anh được nữa.
"Đi thôi... Đừng xuất hiện ở Đông gia, đừng để cho tôi phải nhìn... thấy anh nữa...
"Về phần Lôi Lôi gả cho Thần Huống là hạnh phúc hay không hạnh phúc, không quan hệ gì với anh.
"Ít nhất trong mắt tôi, Thần Huống so với anh còn tốt hơn..."
Nhưng một lần lại một lần, tin tức và ảnh chồng mình và người đó, cuối cùng cô không cách nào lừa mình dối người.
Cô chưa có trở về đi náo, mà là bình tĩnh nhờ anh Thần cho người theo dõi điều tra.
Chân tướng làm cho lòng người vỡ nát.
Đầu tháng mười hai, cô hẹn gặp Tiểu Bồng, cuối cùng lại thành đại họa, sanh non tâm chết, ly hôn là đều tất nhiên.
Thời gian qua mau, sau này cùng dễ dàng trôi qua.
Bây giờ cô, đã từ từ quen với việc không có Cố Duy, năm tháng thuộc về Cố Duy đã trở thành một đoạn lịch sử đau khổ.
Không suy nghĩ qua đi, tiếp tục cuộc sống yên tĩnh vẫn còn tiếp tục, mà cô đang thích ứng với cuộc hôn nhân thứ hai... Nhưng anh lại một chạy đến dây dưa với cô...
Anh dựa vào cái gì chạy tới quậy?
Dựa vào cái gì?
Thần Huống vừa lái xe, vừa cố ý quan sát cô vợ bé nhỏ — mặc kệ cô che giấu thế nào, giữa lông mày vần còn đau xót như trước, không cách nào giấu đi.
Anh biết cô yêu Cố Duy.
Nếu như không phải là đứa nhỏ không còn, cô và cậu ta cũng không ly hôn nhanh như vậy.
Nếu như đứa nhỏ vẫn còn, quan hệ của họ, còn có dây dưa không ngừng.
Lúc trước, mẹ anh cũng mắng anh:
"Dù con muốn giúp đỡ Đông gia, cũng không cần hi sinh hôn nhân của mình đi! Đông Lôi có tình cảm sâu với Cố tứ. Con dùng hôn nhân che chở cô ấy, không thích hợp."
Anh hút thuốc, uốn nắn: " Hai chữ ‘hy sinh’, dùng không thích hợp, mẹ, phải nói, là con vừa ý cô bé kia rồi."
Mẹ anh nghe liền trừng anh, quát:
"Nói dối!"
Anh đắm chìm trong làn khói, nhàn nhạt hỏi lại:
"Mẹ, con thích nói dối lắm sao?"
Mẹ không nói, vẻ mặt không tin.
Anh phun khói trắng, nói tiếp:
"Đứa nhỏ nhà mình, đều là bảo vật. Mẹ, cho tới nay, là mẹ nghĩ con quá tốt. Hoặc là hiện tại, mẹ có thể thay đổi góc độ mà nhìn xem, con trai của mẹ lúc này chẳng qua là mượn một lý do đường hoàng, rất vô sỉ lợi dụng cơ hội lần này, chiếm đoạt một cô gái nhỏ hơn mình biết bao nhiêu. Đây mới là chân tướng."
Cho nên nói: Cố Duy mắng anh thừa dịp co yếu ớt mà nhảy vào, là rất đúng.