Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí
Chương 427 : Ngoại truyện 30.2
Ngày đăng: 16:25 19/04/20
"Tiểu Lôi a, đừng để trong lòng, Tiểu Thản luôn ở bệnh viện, trong lòng mợ tư con, nó luôn buồn khổ. Nói chuyện không tốt một chút.
Giọng nói Lão thái thái dịu dàng trấn an một câu.
"Bà nội, thực xin lỗi!"
Đông Lôi tự đứng lên, cầm lấy cánh tay Thần Huống, khom người chào, vẻ mặt tràn đầy áy náy.
"Con xin lỗi cái gì! Chuyện của Tiểu Thản, sao có thể oán con? Ai không có tuổi trẻ, ai không có người mình từng thích, đều hết sức lông bông. Qua đều đã qua, sau này, con chỉ sống tốt với tương lai, vậy là được rồi. Nhìn một cái a, bà nội chính là ví dụ đây nè... Nhớ năm đó a, bà cũng gặp phải một người cặn bã, người nọ trong thời gian không sống tốt, bỏ bà để đi kết hôn sau này không được như ý, ba mẹ hắn luôn trách bà. Cái rắm. Đâu có chuyện gì liên quan tới bà. Mạng của mình, là tự mình lo, chẳng trách người khác..."
Lão thái thái cuối cùng thô lỗ mắng một câu.
Lúc này suy bụng ta ra bụng người, lại để cho Đông Lôi cảm giác vô cùng ấm áp.
Người bà nội này quả thật hiền lành —— vậy mà luôn bảo vệ cô, làm cô cảm động, tâm tình không thoải mái, lúc này mới thoáng hòa hoãn xuống.
"Được rồi, đều bỏ hết đi. Huống, vết thương ở chân của Lôi Lôi vết có sao hay không, tranh thủ thời gian đi về phòng, xoa thuốc đi."
Thần Vạn Niên kêu.
"Dạ"
Thần Huống một tay lấy Đông Lôi bế lên.
Đột nhiên khí tức đàn ông xông vào mũi Đông Lôi bắt lấy cánh tay anh khẩn trương nói:
"Em có thể làm được..."
"Ngoan nghe lời đừng nhúc nhích!"
Thần Huống cũng không phải lần đầu tiên ôm cô rồi.
Nhưng là lần đầu tiên cô bị anh ôm trước nhiều người như vậy, cảm giác, cảm thấy không được tự nhiên.
"Bà nội, nội thấy được chưa!"
Thần Phương Phỉ lặng lẽ đi tới trước mặt nội, nhìn anh họ không ngụi ngùng ôm cô vợ nhỏ trở về, nhỏ giọng hỏi.
"Ừ!"
Sao có thể không thấy được?
Lão thái thái hơi cười, lúc trước kết hôn, Thần Huống cũng không dẫn cháu dâu ra mắt người nhà, ở trước mặt người nhà, cũng chưa bao thấy thái độ thân mật của hai người. Hai người giống như người xa lạ. Lúc đó còn luôn phần phòng ngủ.
Nhưng lần trở lại này, Thần Huống biểu hiện rất không bình thường—— biết che chở vợ a!
Đây tuyệt đối là một hiện tượng tốt.
Thần gia là tướng môn, người trong nhà chuẩn bị tốt nhất thuốc trị thương, xử lý bị thương trật khớp này nọ, Thần Huống rất thành thạo, anh a, từ nhỏ chính là nổi lên từ nắm đấm đấy, giỏi về đánh nhau, anh là một người đặc điểm. Toàn bộ Thần gia, chỉ sợ không ai có thể lực hơn anh. Người giỏi võ kết quả là, dễ dàng bị thương. Vì vậy, anh bị thương lâu dần thành bác sĩ.
"Phải uống hả?"
Này giống như chỉ có trong kịch truyền hình mới xem có nội dung như vậy a…
"Phải uống!"
Cô xanh mặt.
Thần Huống nghiêng đầu nhìn:
"Em tự làm, hay muốn anh giúp?"
Đông Lôi nhìn xem, ngơ ngác, liếc một vòng mấy người Thần gia trước mặt, nói khẽ:
"Đây cũng quá mê tín đi..."
Trọng điểm: Rất không vệ sinh.
Lão thái thái cười cười: "Quả thực có chút mê tín. Có điều đây là truyền thống Thần gia. Nếu như truyền thừa rồi, chúng ta chỉ tuân theo... Như thế nào, sợ đau a..."
"Không phải!"
Cô lắc đầu, chỉ cảm thấy Thần gia so với Đông gia của cô còn muốn chú trọng truyền thống.
Cô liếc nhìn Thần Huống, ngón tay đưa tới, nhập gia tùy tục:
"Anh giúp em đi!"
Cô thật không dám.
Thần Huống cầm tay nhỏ bé của cô qua, dao nhọn nhẹ cắt trên ngón tay trắng như tuyết của cô, nặn ra ít máu.
Anh nhẹ nhàng cắt, cô chịu đựng đau, nhưng thấy máu loãng nhỏ vào rượu nhạt, cùng máu của anh hòa tan với nhau.
"Đè lại!"
Anh đưa rượu sát trùng cho cô, sau đó cầm ly rượu kia, lắc một chút phần thành hai, đem một ly cho cô, không nói gì chỉ uống hết...
Cô nuốt nước miếng, nhìn cái ly người đàn ông mới đưa cho cô, cô đang muốn uống, ngoài cửa có người xông tới:
"Lôi Lôi, đừng uống!"
Đông Lôi vừa quay đầu nhìn, cho rằng nằm mơ, ở cửa ra vào, một người đàn ông đang thở hổn hển đứng đó, đúng là Cố Duy...
Kỳ quái, này người người như thế nào đúng là âm hồn bất tán lại chạy tới?