Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 430 : Ngoại truyện 32.1

Ngày đăng: 16:26 19/04/20


Đang ở một hoàn cảnh lạ lẫm, Đông Lôi ngoại trừ có chút câu nệ, mặt khác ngược lại là không có gì không thích ứng, giống như Thần Huống nói, người nhà họ Thần rất dễ thân cận.



Buổi sáng đi Tiền viện nói chuyện với bà nội trong chốc lát, Phương Phỉ đã về, còn chồng cô ta thì đi làm. Hình như nhà họ ở chỗ này có công ty. Bọn họ lần này tới đây chủ yếu chính là đến nói chuyện làm ăn.



Phương Phỉ cùng Văn Hạo rất ân ái, chỉ là vẫn không có con. Lúc trước có thai ngoài tử cung, bác sĩ dặn dò mấy năm này không thể lại mang thai.



Giữa trưa, Đông Lôi và người trong nhà Thần gia ăn một bữa cơm, nói chuyện vô luận là ông nội bà nội, hay ba chồng, mẹ chồng, đều rất nhiệt tình



Buổi chiều, Đông Lôi trở về phòng ngủ trưa, mới ngủ được một chút liền bị đánh thức, sau đó bị đưa đi sân bay.



Là Lô Hà tới đón cô, nói phó Thủ tướng đã lên máy bay riêng, muốn bay về Quỳnh Thành lấy văn bản tài liệu đi nơi khác họp, nên bọn họ phải lập tức đuổi theo.



Máy bay đúng giờ cất cánh.



Một giờ hành trình, Thần Huống cũng không có lộ diện, anh đang trong phòng họp cùng mấy người thuộc hạ.



Đợi đến lúc xuống máy bay, mới nhìn thấy anh từ phòng họp đi ra, trong miệng còn bàn giao gì đó. Bên cạnh anh là mấy người đàn ông mặc tây trang, tất cả đều là nhân vật cao tầng của Đông Ngải Quốc.



Nhiều người, cô đều nhận ra, lúc trước là thuộc hạ trung thành đáng tin của anh hai, bây giờ cùng phe với Thần Huống, nhìn thấy cô, từng người gật đầu thăm hỏi, không hề gọi cô Đông Thất tiểu thư, mà xưng là Thần phu nhân.



Cô bình tĩnh chào hỏi bọn họ, trong lòng buồn vô cớ, Thần phu nhân cái thân phận này, đã định rồi.



Thần Huống đỡ cô đi xuống máy bay, nói:



“Anh có việc rất vội, không đưa em về. Cầm văn bản tài liệu bay đến thành phố Bình Kinh. Anh kêu Tiểu Lỗ đưa em về. Mấy ngày nay sẽ rất vội, chờ anh điều tra xong chúng ta lại đi chụp ảnh cưới.”



“Vâng!”



Cô vuốt loạn tóc bị gió thổi bay, gật đầu.



“Anh đi đây, có việc điện thoại cho anh!”



Dưới trời chiều ánh đỏ, anh nhìn cô thật sâu, quay đầu lại lần nữa lên máy bay



Một khắc này, cô đứng ở bãi sân máy bay nhìn máy bay một bước lên trời, cũng không biết chồng đi lần này không chỉ có vì việc công, mà còn có hẹn với chồng trước của cô.



Cố Duy bây giờ đang ở thành phố Bình Kinh, ngày hôm qua,anh ta bị cưỡng ép đuổi xa chỗ ở Thần gia, cũng bị đưa vào sở cảnh sát. Sở cảnh sát lấy tội danh hủy hoạt đồ vật của người khác, tạm giam 16h. Sau đó, Thần Huống hạ lệnh trục xuất anh ta quay về Bình Kinh rồi thả ra, đồng thời tạm giữ tất cả giấy chứng nhận 72 tiếng đồng hồ, tự kiểm điểm.



Sauk hi Cố Duy trở lại Bình Kinh, tìm cách lấy được số điện thoại riêng của Thần Huống, sau khi gọi điện thoại, nói một câu đầu tiên nói:



“Thần Huống, đêm nay chín giờ, khách sạn Bình Kin, anh tới đây. Chúng ta nói một chút chuyện có liên quan tới Ngôi Bang. Có lẽ tôi có thể giúp anh làm chút chuyện mà anh không làm được.”



Bên kia trầm mặc hồi lâu, đáp lại:



“Được!”



Sau khi chấm dứt trò chuyện, Cố Duy trở về nhà, trước đi gặp mẹ Bành Ngọc.



Trong phòng, Bành Ngọc đang nói chuyện với Cố Hoan, thảo luận dùng nguyên liệu vải nào làm quần áo cho đứa nhỏ.



Chị Cố Duy - Cố Hoan còn một tháng nữa sẽ sinh, những thứ cần đều được chuẩn bị tốt, mấy thứ này, cô ta tự mình làm, Bành Ngọc thì bên cạnh hỗ trợnghĩ k ế.




Nghĩ đến thái độ của Đông Lôi với mình, Cố Duy thở ra một hơi, rất đau đầu.



Giờ phút này, đối diện, Bành Ngọc kéo miếng vải tơ tầm, hai tay ở trên mặt không ngừng lượn vòng, nói:



“Hôm nay mẹ Tiểu Bồng đã tới, ý tứ nói ra chuyện kết hôn. Mẹ cho rằng Tiểu Bồng mang bầu, mới hỏi con... Con trai, con tính lúc nào cùng Tiểu Bồng kết hôn... Cho mẹ thời gian chính xác, mẹ cũng chuẩn bị tốt cho con... Hôn lễ này, không có khả năng hơn hồi trước...”



Đùng!



Cố Duy ném quyển sách đi, làm cho động tĩnh rất lớn.



“Làm gì vậy? Con tức giận cái gì? Con có phải bị người bên Đông gia tái hôn kích thích hay không?”



Bành Ngọc chưa từng thấy con trai khác thường như vậy.



Cố Hoan cũng nhìn thấy:



“Em thích Đông Lôi không muốn lấy Tiểu Bồng có phải hay không!”



Đây không phải hỏi lại, mà là sự thật tính trần thuật.



Bành Ngọc nghe, nhíu mày một cái, lẳng lặng nhìn xem, thở dài một hơi, tỉnh táo nhắc nhở:



“Tiểu Bồng bởi vì Đông Lôi cả đời này khó đứng lên... Con trai, con phải hiểu, nha đầu kia nếu như không phải là con gái Cung gia, có lẽ con còn có thể tùy hứng một hồi, nhưng hết lần này tới lần khác nó là con gái bảo bối của Cung gia, con muốn bỏ Tiểu Bồng, không thể nào...”



“Làm sao không được? Cô ta không còn một chân, con mất một đứa con gái, chẳng lẽ này còn chưa đủ sao?”



Anh đứng lên, không thể nhịn được nữa kêu một câu.



“Chưa đủ.”



Ngoài cửa, truyền đến một thanh âm già nua, là bà nội đến, trên tay còn chống quải trượng, ánh mắt thay đổi lúc bình thường từ thiện, mà lộ ra uy nghiêm lạnh lùng:



“Biết ơn phải báo. Hai đời Cung gia đều có ân với Cố gia chúng ta, lúc này bởi vì Đông Lôi náo thành như vậy, sao con còn nhớ đến con nhỏ ác độc kia? Lão tứ, ngựa tốt không ăn đồ bỏ.”



Cố Duy không nói lời nào, trước kia cảm thấy bà nội ôn từ dễ thân, hiện tại, anh phát hiện người đáng sợ nhất Cố Gia chính là bà.



Bà có thể bất động thanh sắc bóp nát trên tay, một bó tuổi rồi, rõ ràng còn có thể người vì bà làm việc.



“Mẹ, người xem, Đông Thần hai nhà một quan hệ thông gia, Đông gia chỉ sợ là không xập được rồi.”



Bành Ngọc mày nhíu lại.



“Vì vậy, người Cố gia phải đoàn kết một lòng. Không thể nội chiến rồi. Lão tứ, ngày mai con không được đi đâu, ta hẹn người nhà Tiểu Bồng, cùng thương lượng chuyện kết hôn! Sớm chút kết hôn, sớm chút định tính. Tránh khỏi con ăn trong nồi, nhớ tới trong bát... Là đàn ông, chính là làm việc quyết đoán, kiêng kỵ nhất đúng là dây dưa dài dòng như đàn bà!”



Bà nội nói một câu, làm Cố Duy nhíu mày.



Không, anh sẽ không lấy Tiểu Bồng.



Đó là một quyết định sai lầm.