Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 431 : Ngoại truyện 32.2

Ngày đăng: 16:26 19/04/20


Chín giờ tối, lầu 12 khách sạn Bình Kinh, Thần Huống ngồi ở chỗ kia chờ Cố Duy đến.



Đúng giờ, Cố Duy gõ cửa, xuất hiện ở trước mặt Thần Huống.



Trong sảnh, chỉ có hai người đàn ông, thuộc hạ của bọn họ đều lưu lại ở bên ngoài.



Giờ phút này, hai người mặt đối mặt, ngồi.



Cố Duy nhìn kỹ người đàn ông này.



Hôm nay, anh không mặc quân trang, mà là một bộ âu phục màu đen, rất thẳng, không có nửa nếp uốn, không đeo caravat, đang uống cà phê, tư thế ngồi nhìn như thanh thản, nhưng làm cho người ngoài nhìn vào trong mắt, lộ ra khi thế làm cho người ta khẩn trương.



Cố Duy nhìn anh cười cười: Thái tử gia Thần gia, mặc quân trang uy vũ khí phách, mặc tây phục hiển lộ rõ ràng tôn quý, trên người tản ra khí tràng, người bình thường chống đỡ không nổi, làm cho người ta không thể bỏ qua.



Thần Huống buông ly xuống, cũng đánh giá đến Cố Duy.



Trẻ tuổi, có thủ đoạn, một khuôn mặt tươi cười, giỏi về kết giao bằng hữu.



Hai mươi sáu tuổi Cố Duy tuy rằng công tác mới ba năm, nhưng anh ta quyết đoán rõ như ban ngày, ánh mắt đầu tư của anh ta càng là độc đáo. Ở nước ngoài ba năm, anh vừa đi học, vừa gây dựng sự nghiệp, ở bên ngoài tích lũy danh tiếng không nhot. Người nào nhắc tới Cố Gia vị tứ thiếu gia này, đều giơ lên ngón cái khen một tiếng, hậu sinh khả uý.



Theo Thần Huống biết, Cố Duy cùng hắc đạo Tứ Hải Bang lão chủ tiếng tăm lừng lẫy có quan hệ mật thiết.



Tứ Hải Bang đương gia rất thần bí, người nọ như thần long thấy đầu không thấy đuôi, chỉ gặp Cố Duy vài lần.



Lầ đó Đông Lôi bị bọn buôn bắt cóc, Cố Duy liền đến Tứ Hải Bang mượn người, lúc này mới có thể cứu Đông Lôi đi ra.



"Nói thẳng đi!"



Cố Duy dựa vào lưng ghế phía sau, đầu tiên đánh vỡ trầm mặc:



"Muốn như thế nào, anh mới bằng lòng bỏ qua Lôi Lôi? Thần Huống, anh cùng Đông Đình Phong quan hệ tốt như vậy, sao lại có hành vị hèn hạ như vậy? Anh có lẽ hiểu, anh cùng Lôi Lôi căn bản cũng không xứng. Anh lớn tuổi hơn cô ấy nhiều như vậy, đã từng kết hôn có con, người như anh, sống không đến sáu mươi thì thân thể chỉ sợ cũng bị yếu già, đến lúc đó anh để cho Lôi Lôi bưng nước đút cớm cho anh có phải hay không? Nếu như anh thiệt tình muốn cho Lôi Lôi có ngày tốt lành, vậy anh có thể đừng thiếu đạo đức như vậy hay không?"



Nói chuyện, thật độc!



Mà này trong lòng Thần Huống cứng rắn, hơn nữa hơn anh ta mười bốn tuổi, nếu không nhìn thấy anh ta cũng e sợ bước.



Đang quyết định đi đến bước này, anh cũng có chần chờ.



Chần chờ đến do dự, cuối cùng vẫn là quyết định tự tay hái được đóa hoa này.



"Thần Huống, anh thật sự thật sự quá già rồi. Phụ nữ bốn mươi như lang như hổ, đến lúc đó, anh dựa vào cái gì để cho Lôi Lôi ủy ủy khuất khuất trông coi một lão già khọm như anh..."



Những lời này bên trong có ý nói bóng gió nói xa nói gần, càng làm cho Thần Huống nhíu mày.
Thần Huống cự tuyệt, đứng lên, lần này gặp gỡ, không cần phải tiếp tục nữa.



Chuyện Ngôi Bang, cần phải xử lý nhanh.



Anh phải đi.



Cố Duy gọi anh:



"Thì ra anh chỉ là một ngụy quân tử.



"Thần Huống, bởi vì Chu Văn dụ dỗ vợ trước của anh, hôm nay liền tìm kiếm nghĩ cách đến báo thù Cố Gia của tôi, thủ đoạn này cũng quá đê tiện tôi.



"Còn có, Thần Huống, có lẽ anh không hiểu lý do vì sao tôi ký đơn ly hôn, anh biết rõ tôi đối với Đông Lôi chưa từng có buông tha, rồi lại mượn lần này chiếm đoạt Lôi Lôi, con mẹ nó anh thật sự là vô sỉ..."



Nói xong lời cuối cùng, anh mắng một câu, lời nói biểu lộ táo bạo.



"Chiếm đoạt?"



Thần Huống dừng lại, quay đầu lại nói một câu:



"Cậu sai rồi, tôi chưa từng bức bách Lôi Lôi, cũng không có đối với cô ấy có thủ đoạn bất chính nào. Còn cơ hội này, là Cố Gia mấy người cho, quả thực tôi nên nói tiếng cám ơn..."



Những lời này, giận điên người không đền mạng, đem Cố Duy tức giận không có chỗ vung.



Thần Huống không nói thêm gì nữa, quay người rời đi.



Mặt sắc mặt xanh mét Cố Duy hung hăng đá ngã bàn trà, hai tay chống nạnh, nghiến răng nghiến lợi.



Mẹ kiếp, lão trâu già, làm sao lại cắn Lôi Lôi không chịu nhả ra rồi.



Anh vốn tưởng rằng anh sẽ lấy đại cục làm trọng, dù sao Ngôi Bang vẫn là cái gai trong lòng Thần Huống cùng Đông Đình Phong, hơn nữaThần Huống trải qua thời gian dài muốn trừ lúc trước cho thống khoái với đối thủ một mất một còn.



Kết quả...



Chân Đát đi đến, thấy vẻ mặt tứ thiếu gia tức giận thở hổn hển, biết rõ đây là nói đập phá...



"Hôn lễ của bọn họ gần tới rồi. Tứ thiếu gia, nếu cậu thật sự không bỏ xuống được, chúng ta kêu lên mấy anh em đem phu nhân ra nước ngoài vài năm, chờ cậu dỗ dành tốt phu nhân rồi, lại tìm cách làm cho phu nhân cùng Thần Huống ly hôn. Hoặc là, cũng không cần ly hôn, trực tiếp làm một thân phận khác sống cuộc sống của hai người là được."



Cố Duy nghĩ đến đề nghị này của cậu ta, qua lại vài òng,, cuối cùng đứng lại, quyết định đi hiểm chiêu:



"Tốt! Vậy cứ làm như thế! Chuyện này, tôi giao cho cậu, tự mình làm cho tốt!"