Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 436 : Ngoại truyện 35.1

Ngày đăng: 16:26 19/04/20


Tình huống là như vậy, sau khi Tô Trinh và Thần Huống ly hôn, đi theo Chu Văn không danh không phận sống qua một đoạn thời gian.



Sau đó, Chu Văn lấy đủ loại lý do từ chối không đề cập tới chuyện kết hôn, rồi sau đó, dứt khoát chia tay, Tô Trinh vì thế mắc chứng u buồn nghiêm trọng, tĩnh dưỡng một hồi, năm trước mới bắt đầu một lần nữa đi làm. Không có tìm đối tượng. Thẳng đến cuối năm trước, cô mới đáp ứng gia đình đi xem mắt.



Ngược lại là tìm đến một người đàn ông hợp ý đến lúc lập gia đình, nam nữ hai bên đều cảm thấy thuận mắt.



Tháng này, cha mẹ Nam Phương đưa ra một thời gian muốn tổ chức hôn sự, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có báo cáo sức khỏe, Nam Phương cũng sẽ đưa ra, làm như vậy, gần như một loại chịu trách nhiệm với nhau.



Tô Trinh chỉ đi kiểm tra, kết quả được cho biết, tử cung của cô xuất hiện vấn đề.



Nguyên nhân là lúc trước cô đi theo Chu Văn từng có một đứa bé. Khi đó cô và hắn đã chia tay, bởi vì đối với người đàn ông này đã mất đi tin tưởng, cô không có kinh động đến ai, phá thai ngay trong bệnh viện nhỏ.



Đúng là lần giải phẫu này khiến thân thể cô bị phá hủy, đời này khó có thể sinh dục.



Tô Trinh có được kết quả kiểm tra, hẹn Nam Phương gặp mặt, đem chuyện làm rõ, rất lý trí chia tay.



Ở bên ngoài, cô bình tĩnh như thường, nói: “Không thể sinh sẽ không lấy chồng, bất kể như thế nào, cuối cùng tôi cũng trả nợ cho Tiểu Đốc...”



Ai biết ngay tại buổi tối hôm qua, cô ở nhà xem tivi biết tin chồng trước cô lấy vợ mới, thì uống rượu đỏ cắt mạch tự sát...



Tô Bằng nói: “May mắn tôi không yên lòng qua nhìn em ấy, bằng không hôm nay em ấy sớm mất...”



Thần Huống sau khi nghe xong, nhìn sang Đông Lôi, mày cô nhíu lại.



“Sao lại nghĩ quẩn như vậy?”



Anh trầm giọng nói, “Eve” bên cạnh đụng đụng mặt của anh, anh quay đầu vỗ vỗ đầu của nó, suy nghĩ một chút, hỏi:



“Anh đến tìm tôi, là muốn tôi làm chút gì đó?”



“Là như vậy, từ tối hôm qua cho tới hôm nay, A Trinh một câu cũng không chịu nói. Tôi chỉ sợ em ấy lại để tâm vào chuyện vụn vặt, cho nên muốn mời cậu đi khuyên nhủ!” Tô Bằng nói: “Dù hai người đã ly hôn, nhưng A Trinh vẫn là mẹ của con cậu.. Tôi hy vọng cậu có thể giúp đỡ việc này. Lời của cậu, em ấy rất nghe...”



Thần Huống trầm mặc một chút, hỏi:



“Bệnh viện nào!”



“ Đệ Nhất Bệnh Viện Đông đô!”



Thần Huống gật đầu, đi về phía Đông Lôi, nói: “Trước không trở về nhà, đi bệnh viện một chuyến. Về tình về lý, anh nên đến xem!”



“Được, em đi với anh!”




Tô Trinh thì mê luyến Thần Huống.



Theo lời nói của Phương Phỉ, lúc Tô Trinh đi học đã thầm mến Thần Huống, vì vậy, khi cô có cơ hội cùng Thần Huống thân cận, hơn nữa còn trở thành Thần phu nhân, cô ta làm việc nghĩa không được chùn bước chỉ nhảy vào, hôn nhân này đối với cô ta một phân thắng cũng không có.



Thái độ cô ta đối với Thần Huống, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa.



Chẳng qua thực tế thì tàn khốc, trong năm tháng dài dòng buồn chán, sau nhiều năm bị Thần Huống lạnh như băng coi thường, rốt cuộc tuyệt vọng.



Vì thế, cô ta bỏ đi mọi thứ quý giá của phụ nữ.



Tiếp theo, hai người đều gặp gỡ một người đàn ông khác cứu vớt.



Cô thì có Cố Duy xuất hiện, cho cô một đoạn tốt đẹp chính là tình yêu, cũng bóp chết hôn nhân thiêng liêng mà cô hướng tới.



Còn Tô Trinh, Chu Văn trong nước đọng hôn nhân giống như một khoản giữa mực màu đậm, để cô có dũng khí tránh thoát người đã mang gông xiềng trên lưng cô ta, đợi cô ta cho rằng rốt cuộc nghênh đón một cuộc sống mới, lại không nghĩ rằng hắn sẽ trở mặt vô tình, một cước đá cô vào địa ngục không lối thoát.



Đông Lôi và Tô Trinh cảnh ngộ khác nhau là:



Đông Lôi có thể hoàn toàn bứt ra, mà Tô Trinh, đã bị hai đoạn tình cảm không có kết quả đâm vào mình đầy thương tích, trụ cột tinh thần dĩ nhiên sụp đổ, mà nhu nhược lựa chọn cái chết.



Đương nhiên, đây là ý tưởng của Đông Lôi, trên thực tế, Tô Trinh tuyệt vọng, toàn bộ đến từ Thần Huống.



“Được rồi, mẹ, để cho Thần Huống nói chuyện với A Trinh đi...”



Trong phòng, truyền đến giọng nói khuyên ngăn của Tô Bằng.



Lão thái thái điên cường gào thét, hóa thành ồ tiếng ngẹn ngào mơ hồ.



Thần Huống không nói một lời, nhìn thân hình gầy gò của vợ trước trên giường màu thảm đạm, ánh mắt có chút ngốc trệ, nước mắt không ngăn được chảy ra, cô mới 34 tuổi, nhìn qua giống như một người phụ nữ trung niên.



Theo lý thuyết, phụ nữ ở tuổi này, đang lúc xuân xanh tươi tốt. Nhưng cô chỉ có dung nhan già nua.



Anh nhớ kỹ lúc cô ở Thần gia, tinh thần diện mạo cũng không tệ lắm, không ngờ ly hôn mấy năm này, hoàn toàn khiến cô sụp đổ.



Anh nhìn cô, cô cũng nhìn lại anh, nước mắt lăn xuống, bờ môi khô nứt đang kịch liệt run run.



Hai tay cô, tay trái đang treo từng chút một, mà tay phải, trên cổ tay quấn đầy vải gạt, vết máu đỏ tươi ở lụa trắng nhuộm xuất ra một đóa hoa máu thật chướng mắt. Khá tốt là hạ đao không nặng, chẳng qua máu quá nhiều, lúc này đang vô một túi máu.



Sao lại ngu như vậy?