Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 437 : Ngoại truyện 35.2

Ngày đăng: 16:26 19/04/20


Ở trong trí nhớ Thần Huống, Tô Trinh là một người có trách nhiệm, nhã nhặn lịch sự nhưng lại lạc quan lão luyện, chính mình rất mạnh chống đỡ áp lực, mấy năm như một ngày ở Thần gia tận tâm tận lực làm tốt nhân vật một người vợ.



Cô lại tự sát, Thần Huống thật không nghĩ tới.



"Từ ô thượng phản bộ, cao dương do quỵ túc. Nhân bất hiếu kỳ thân, bất như thảo dữ mộc thanh đồng. Tô Trinh, cô đọc qua nhiều sách như vậy, nên biết đạo lý này, bây giờ cha mẹ cô vẫn còn, nhưng cô chỉ vì một chút chuyện nhỏ mà cắt cổ tay, tôi muốn hỏi cô một câu, làm như vậy, cô không phụ công ơn nuôi dưỡng bọn họ sao?"



Thần Huống nhẹ nhàng chất vấn, giọng nói tận lực bảo trì ôn hòa.



Tô Trinh che miệng khóc không ra tiếng, nước mắt mơ hồ che ánh mắt của cô, trên mặt đều là tình cảnh bi thương.



Anh nói đạo lý, sao cô có thể không hiểu, thế nhưng...



"Tôi sống, đã không có ý nghĩa gì rồi!"



Rốt cuộc cô mở miệng, giọng nói khàn khàn vang lên.



Thấy tình cảnh này, Tô Bằng thở dài một hơi, từ ngày hôm qua hắn phát hiện cô cắt cổ tay cho tới hôm nay, đây là câu nói đầu tiên cô mở miệng nói.



Trong lời nói bi quan, khiến mũi anh chịu đau xót.



Người em gái hắn nhìn từ nhỏ đến lớn, trước kia đối với cuộc sống tràn ngập ước mơ, hiện tại trong lòng hoài ước chỉ đầy tử khí(muốn chết).



Mười năm này, liên tục thay đổi cô.



Nhiều thay đổi đến đáng sợ!



Thần Huống lấy qua một cái ghế, ngồi xuống dựa vào, hai chân vắt chéo, nhìn người phụ nữ, môi mỏng khẽ động, nói:



"Ý nghĩa cuộc sống, đều do mình tạo ra."



"Nói rất êm tai. Thế nhưng, tôi còn có thể tạo ý nghĩa cái gì?"



Tô Trinh trừng mắt nhìn, liền có nước mắt to như hạt đậu từ khóe mắt lăn xuống, cô nhìn qua bình truyền dịch treo cao, lại nhìn vết cắt cổ tay, nói:



"Hôn nhân thất bại, yêu đương thất bại, cả đời này, căn bản tôi cũng không có ý nghĩa!"



Nản lòng thoái chí, đúng là tâm tình bây giờ của cô.



Biểu hiện của tinh thần suy sút chính là một người phá thế giới tinh thần thành mảnh nhỏ.



Thần Huống lẳng lặng nhìn, nói:



"Tô Trinh, cô tự nhận là cả đời này không có khả năng có ý nghĩa, có nghĩ tới hay không, thái độ của cô có phải quá mức tiêu cực hay không?



"Anh biết tiêu cực, cuối cùng nguyên nhân là cái gì? Anh có nghĩ tới không có?



"Là cô vẫn không chịu bước ra khỏi quá khứ.



"Tô Trinh, qua đã qua, cô muốn qua tốt, phải buông,để cho mình công việc lu bù lên, đi tìm chuyện thay đổi có ý nghĩa đến cho bản thân, mà không phải dậm châ tại chỗ xoay quanh vòng, vây bản thân ở rúc vào sừng trâu.



"Phụ nữ có thể trở về nhà, cũng có thể vén lên bầu trời một lần nữa.



"Tựa như dáng vẻ trước đó của cô, khi đó, cô làm vô cùng tốt.
Một năm kia, cô tham luyến ấm áp trên người khác, bị một người đàn ông ra vẻ đạo mạo mê hoặc tâm trí, liều lĩnh muốn đem mình từ vực sâu đau khổ cứu ra.



Ai ngờ, đây không phải là cứu giúp, mà đem gia đình mình luôn giữ vững phá hủy...



Thẳng đến bị Chu Văn vứt bỏ, cô mới phát hiện mình ngốc như thế nào—— mặc dù đi theo Chu Văn, trong lòng cô vẫn yêu Thần Huống, sao cô lại từng bước bỏ qua người đàn ông này, đem mình giày xéo như vậy..



Cô khóc.



Đáy mắt chảy ra nước mắt hối hận.



Tiếng khóc đứt từng khúc ruột, đủ làm người nghe không nhịn được bốc trong lòng chua xót.



Nghĩ sai thì hỏng hết(ý nghĩ sai lầm thường dẫn đến hậu quả nghiêm trọng), thường thường thì có trời đất khác biệt.



Chuyện cho tới bây giờ, dù hối hận thì cũng vô dụng thôi...



Người đàn ông này đã đã trở thành chồng của người khác...



Ngày hôm qua, đúng là ngày cưới của anh, hôn lễ xa hoa làm cho cô tuyệt vọng... Rốt cuộc kích thích cô... Cảm thấy không còn lưu luyến, muốn chết...



Thần Đốc thấy mẹ khóc, khiến cho nước mắt lã chã riuw xuống, trong lòng khó chịu.



Đột nhiên, cậu đẩy mẹ ra, đi tới trước mặt Thần Huống quỳ xuống, ôm đầu gối của anh, đôi măt nén nước mắt, dùng giọng nói vô cùng vang dội kêu lên:



"Ba, con không muốn mẹ kế, con không muốn mẹ kế, con có mẹ, con có mẹ, ba, xin ba để cho mẹ về nhà đi, con muốn mẹ về nhà đi... con không muốn người khác làm mẹ kế..."



Cậu tuyệt đối là cố ý, mẹ kế đang ở bên ngoài, cậu biết rõ.



Cũng là cậu muốn mẹ kế biết rõ, cậu không thích người mẹ kế này.



Lông mày Thần Huống nhướng lên, vốn đang đè nén không vui không tự chủ được từ trong đáy lòng xông ra.



Anh tuyệt đối có lý do buồn bực:



Ngày hôm qua là ngày kết hôn của anh, vợ trước lại lựa chọn ở ngày hôm nay tự sát. Bây giờ cô tự sát chưa được toại nguyện, nếu thành công?



Truyền thông sẽ nói anh như thế nào?



Dân chúng sẽ bình luận chuyện này ra sao?



Còn có Thần Đốc, đứa nhỏ này cố chấp như vậy, nhất định bức anh tái hôn với mẹ cậu, một ý tưởng một khi cắm rễ trong lòng như vậy, sau này nó sao có thế nào cùng Lôi Lôi sống chung thật tốt?



Nhìn, cô đã khơi dậy phản cảm của Thần Đốc với Lôi Lôi.



Bên ngoài, Đông Lôi nghe được rõ ràng, chưa phát giác ra cười khổ với tâm.



Tân hôn ngày hôm sau, vợ trước chồng của cô hối hận vì ly hôn, con riêng còn muốn cầu xin chồng để cho vợ trước về nhà!



Đây là ý gì?



Muốn để cho bọn họ ly hôn, thành toàn cho họ sao?