Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 438 : Ngoại truyện 36.1

Ngày đăng: 16:26 19/04/20


Trong phòng bệnh ——



"Thần Đốc, con muốn ép buộc ba sao."



Thần Huống lãnh đạm quát lớn.



Một tiếng quát lớn này, lại làm cho Đông Lôi bên ngoài sinh ra ngàn vạn cảm khái.



Người đàn ông này, là chồng trước của người phụ nữ kia.



Người đàn ông này cũng từng nghĩ tới cùng vợ anh sống một đời.



Người đàn ông này cuối cùng không thể bỏ qua gia đình anh.



Sai ở đây, có chồng, bà xã cũng có, cha mẹ hai bên có.



Đó là một đoạn hôn nhân không nên bắt đầu. Bởi vì tiến hành không tốt, nó bị tuyên bố phá sản.



Có thể thấy được lưỡng tình tương duyệt ( hai bên yêu nhau), cùng với câu thông giữa hôn nhân, là quan trọng cỡ nào.



"Ba..."



Thần Đốc quật cường kêu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.



"Ba đã kết hôn rồi. Ngày hôm qua vừa cử hành hôn lễ, con đã quên sao?"



"Nhưng..."



"Không có nhưng nhị gì hết!"



Cắt ngang câu này, giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị tới cực điểm.



Làm bà ngoại vội vàng đi lên ôm lấy hai vai phát run của cháu ngoại trai, trách mắng một câu:



“Cậu rống với đứa nhỏ làm gì?



"Đứa nhỏ muốn có một gia đình trọn vẹn thì có sai sao?



"Nó chỉ muốn cậu yêu mẹ nó mà thôi.



"Lúc trước, Tô Trinh mắc chứng u buồn, tôi chạy đi cầu cậu quay lại với nó, cậu chính là không chịu.



"Thần Huống, Tô Trinh nhà tôi sở dĩ phạm sai, còn không phải cậu tạo thành, cậu có tư cách gì ở chỗ này hô to gọi nhỏ với Thần Đốc..."



Một dòng nước mắt ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn chảy xuống.



Thần Huống thấy tình cảnh này, nghĩ thầm: Ngữ khí của anh có lẽ thật sự quá dữ tợn.



Nhưng..



Anh chịu đựng xúc động đi xóa sạch nước mắt trên mặt đứa nhỏ, ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn thoáng qua khuôn mặt đầy nước mắt của Tô Trinh.



Lúc này, điện thoại di động của anh vang lên, là người nhà gọi tới, hỏi, lúc nào trở lại? Còn nói cho anh biết Tiểu Đốc bị cậu nó đón đi, hỏi mẹ Tiểu Đốc đến cùng đã xảy ra chuyện gì, nói bà đi đón đứa nhỏ nhưng không thấy, mới biết được việc này.



Anh chỉ trả lời một câu: Trở về rồi nói.



Thần Huống vội vàng cúp điện thoại, sau đó, thật sâu thở ra một hơi, quay người nhìn về phía Tô Trinh:



"Tôi phải đi! Không cần nói nhiều lời nhảm, cuối cùng chỉ nói một câu: Đừng để bề ngoài nhất thời ngăn trở khiến tâm trí mơ hồ. Chờ cô bước qua cửa ải này, quay đầu nhìn lại, tất cả đều là mây bay. Làm người, nếu vẫn chui rúc vào sừng trâu, đau khổ chính là mình, mệt mỏi chính là người yêu quý cô."



Anh vừa nhìn về phía bà Tô, lễ phép khom người, rồi nói:
"Xin để cho tôi nói hết. Đừng lo lắng, tôi không có ý tứ gì khác. Chỉ là đột nhiên tôi thấy rõ một chuyện."



Thần Huống không nói gì thêm, lẳng lặng nghe.



"Ngày hôm qua lựa chọn tự sát, nguyên nhân lớn nhất là xuất phát từ ghen ghét.



"Lúc ấy, ý nghĩ của tôi rất đơn giản: Chỉ là muốn cho ở trong lòng anh mãi mãi nhớ đến tới.



"Nếu như, đoạn hôn nhân này của hai người có thể duy trì xuống dưới, mỗi một năm ngày kỷ niệm kết hôn của hai người, chính là ngày giỗ của tôi, như vậy, tôi có thể trở thành một vết sẹo không xóa được trong lòng anh.



"Con của tôi, cũng tuyệt đối không có khả năng thân thiết cùng một người phụ nữ thay thế vị trí của tôi..."



Nha, này đúng là điên cuồng.



Đây là khi Đông Lôi nghe xong đầu tiên cảm khái, cũng làm Thần Huống cau chặt mày rậm, chỉ nguyện cả đời một đôi một người.



Lập tức, cô cười cười, mang theo chút tự giễu:



"Thật không nghĩ đến, tôi có thể còn sống sót. Xem ra thật sự là mệnh không có đến đường cùng...



"Nếu như ông trời muốn lưu lại tính mạng của tôi như vậy, nếu tôi không quý trọng, vậy có chút xin lỗi bản thân.



"Thần Huống, hôm nay anh có thể tới đây, tôi thật cao hứng.



"Đầu tiên, tôi chúc tân hôn của hai người vui vẻ, mặc kệ anh vì sao muốn tái hôn.



"Tiếp theo, tôi muốn xin anh một người mà có khả năng anh không cần..."



Ánh mắt của cô dừng lại ở trên người Thần Đốc.



Đứa bé này thật khờ, rõ ràng nói ra một yêu cầu không có khả năng thực hiện như vậy.



Từ trong cũng đó có thể thấy được, nó rất khát vọng có một gia đình trọn vẹn.



Đáng tiếc, ngôi nhà này không bao giờ có thể gương vỡ lại lành.



Lòng của cô, là thật đã chết, đồng thời, cũng cam chịu số phận rồi.



Cô nói:



"Thần Huống, để Thần Đốc cho tôi đi...



"Sau này, tôi chỉ muốn cùng Tiểu Đốc sống nương tựa lẫn nhau. Không bao giờ muốn lập gia đình.



"Thần Huống, anh đã tái hôn, tuổi của vợ anh còn có khả năng sinh con, chỉ cần hai người đủ ân ái, những năm sau, Thần gia có thể có con trai. Thần Đốc lưu lại Thần gia chỉ là một người dư thừa.



"Thần Huống, anh cũng rõ ràng, đời này của tôi khó có thể sinh con, Thần Đốc sẽ là đứa con duy nhất của tôi. Tôi không muốn mất đi cơ hội nhìn nó lớn lên. Mà anh, còn có rất nhiều cơ hội...



"Tôi biết rõ, yêu cầu này, có chút quá mức. Tiểu Đốc là con cháu Thần gia, thật không nên đi theo người mẹ chỉ biết bôi đen Thần gia. Đi theo tôi, có lẽ cả đời nó không thể trở nên nổi bật. Nhưng tôi vẫn muốn nó...



"Thần Huống, xin anh, để quyền giám hộ Thần Đốc cho tôi đi..."



Giọng nói thành khẩn vừa nói ra, Thần Đốc lại kêu to lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch, bốc đồng thẳng kêu lên:



"Không, con không quan tâm con không muốn nhà tách ra. Con phải có ba cũng muốn mẹ..."



Đột nhiên cậu từ trên tủ đầu giường cầm lấy dao gọt trái cây, chạy về phía Đông Lôi, cùng sử dụng tốc độ nhanh nhất đến gần cô, dao găm sáng loáng chống đỡ lên cổ của cô.



"Đông Lôi, cô là người dư thừa trong gia đình tôi, tôi không chào đón cô, nếu như hôm nay cô không đáp ứng cút ra khỏi nhà tôi, tôi sẽ lấy con dao này đâm cô.."